Hôm đó, Võ trường Heisei đã đưa tin trên trang mạng xã hội của mình, nội dung là Võ trường Heisei đã bị võ quán Liên Sơn mua lại, sau này tất cả học viên của võ trường đều có thể tiếp tục theo học, có điều hệ thống tu luyện sẽ có sự thay đổi rõ rệt.
Những học viên này vốn dĩ là người trong nước, họ kính phục cao thủ, phần lớn trong số họ không bài xích chuyện này, mà ngược lại cảm thấy có thể học được võ thuật mạnh hơn là một chuyện tốt.
Nhưng như vậy thì áp lực đều đổ hết lên đầu Ngô Bình. Trước đây võ quán Liên Sơn không dạy trực tuyến, bây giờ họ phải nghiên cứu nghiên cứu ra phương pháp dễ học dễ hiểu, đồng thời lại có thể lựa chọn ra những hạt giống tốt trong quá trình dạy.
Có điều, trước mắt vẫn chưa phải lúc để giải quyết những chuyện đó. Đông Vương tiến về trước, cười, nói: “Quán chủ Ngô, tôi có chuyện này muốn bàn với cậu”.
Ngô Bình: “Mời Đông Vương nói”.
Đông Vương nói: “Cậu cũng biết tôi trấn thủ ở Đông Cương nhiều năm, thường xuyên chinh chiến với người của nước Phù Tang và nước Tiểu La, thiên hạ bây giờ có vẻ thái bình nhưng thật ra không lớn thì nhỏ, mỗi ngày đều có đánh nhau. Chỉ tính tướng sĩ dưới trướng tôi thôi thì năm ngoái đã có hơn mười ngàn người hi sinh, bị thương hơn ba mươi ngàn người”.
“Biểu hiện hôm nay của cậu khiến tôi vô cùng bái phục, nếu như cậu có thể gia nhập quân Trấn Đông thì với tiềm lực của cậu, nhất định sẽ có tiền đồ vô hạn”.
Ngô Bình không có trả lời ngay mà nói: "Vương gia, quân Trấn Đông thuộc sự quản lý của ông hả?"
Đông Vương cười đáp: "Quân Trấn Đông có năm quân đoàn, quân đội của tôi chỉ là một trong số đó thôi. Thực ra, trước khi tôi được phong Vương thì còn được gọi là năm đại tướng, cùng bốn vị tướng khác. Mà chỉ huy của chúng tôi tên là Ngô Địch!"
Ngô Bình: "Ngô Địch? Cái tên khí phách ghê".
Đông Vương khẽ thở dài nói: "Tiếc là, chỉ huy đã bị ám sát vào ba năm trước, bị thương nặng không trị. Kể từ đó, năm đại tướng chúng tôi đã mất đi người lãnh đạo nòng cốt, chỉ có thể tự mình chiến đấu".
Ngô Bình: "Bệ hạ không cử chỉ huy mới à?"
Đông Vương: "Từng cử hai người, nhưng dù là kinh nghiệm hay khả năng chỉ huy đều kém xa so với yêu cầu. Người đầu tiên ba tháng đã bị rút về, người thứ hai mới nhậm chức được bảy ngày đã chết trên chiến trường. Đương nhiên, quan trọng nhất là năm đại tướng chúng tôi không phục".
Ngô Bình: "Vương gia, e rằng chuyện ông bảo tôi tham gia vào quân Trấn Bắc không thích hợp cho lắm. Tôi vẫn đang học cấp ba, không có thời gian nhập ngũ".
Đông Vương cười nói: "Vậy chẳng phải vừa hay luôn à? Cuối tháng sau cậu có thể đăng ký vào học viện quân sự Đại Hạ. Tôi sẽ sắp xếp chương trình học cho cậu nhanh hơn, tranh thủ ba tháng là tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, cậu sẽ có được bằng chuyên nghiệp nghiên cứu quân sự. Khi cậu tiến vào học viện quân sự là có thể đến quân đoàn của tôi, lập một số thành tích kiếm cái sĩ quan cấp tá. Đợi cậu tốt nghiệp một cái là có thể làm sĩ quan cấp tướng".
Ngô Bình hỏi: "Tốc độ thắng quân hàm như vậy có phải hơi quá nhanh không?"
Đông Vương: "Đây là tình huống bình thường. Nếu cậu mà lập nhiều công lớn, tôi đảm bảo chẳng mấy chốc cậu sẽ thăng lên làm sĩ quan cấp tướng, thậm chí có thể phong vương phong tướng giống tôi!"
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: "Vương gia này, hay là vậy đi, sắp nghỉ hè rồi, đến lúc đó tôi có thể vào phục vụ trong quân đội của ông, trải nghiệm thử cuộc sống trong quân doanh".
Đông Vương vui vẻ nói: "Được! Cậu có việc thì trực tiếp tìm Tần Cự Phong, cậu ta biết liên lạc với tôi như thế nào".
Sau khi đưa Đông Vương rời khỏi, Tần Cự Phong mặt đầy hâm mộ nói: "Quán chủ, đây là lần đầu tôi thấy Đông Vương mời người ngoài tham gia vào quân đoàn của mình đó. Xem ra, Đông Vương thật sự để ý cậu!"
Ngô Bình hỏi Tần Cự Phong: "Tôi hỏi anh, các anh đánh với người Phù Tang thế nào, có dùng súng và đại bác như trên tivi không?"