Sau khi tiến vào Linh Phong Đan lâu, Ngô Bình xem xét từng tầng một. Khi tới tầng thứ tư, anh phát hiện giá đan dược ở nơi này đã rất cao rồi, trong đó có loại thần đan chính hướng mà anh đang muốn luyện chế, nhưng cấp bậc tốt nhất mới chỉ là đan dược bậc một.
Anh đang chuẩn bị lên tầng năm thì bị một đan đồng đứng ở cầu thang chặn lại, đan đồng trừng mắt với anh: “Nếu đan dược ở tầng này mà anh còn không mua nổi thì khỏi cần xem đan dược ở phía trên nữa”. (đan đồng: đồng tử chuyên hầu hạ người luyện đan)
Ngô Bình hỏi: “Tại sao cậu biết tôi không mua nổi?”
Đan đồng cười khẩy: “Tôi ở đây bảy năm rồi, dạng khách nào mà tôi chưa từng gặp? Những người chỉ xem chứ không mua như anh, nhiều vô số kể!”
Ngô Bình đáp: “Tôi không mua vì phẩm chất của đan dược ở phía dưới quá kém, thế nên tôi mới phải lên trên xem thử. Các cậu là người kinh doanh, đâu thể từ chối khách xem hàng chứ?”
Đan đồng cười khẩy: “Tóm lại, anh không thể lên trên được”.
Ngô Bình đáp: “Nếu tôi là ông chủ, chắc chắn tôi sẽ đuổi việc người làm thuê như cậu”.
Đan đồng cười khẩy: “Tiếc rằng anh không phải ông chủ của chúng tôi!”
“Chuyện gì thế?”
Một cô gái tuổi trạc đôi mươi từ trên tầng bước xuống, dung mạo cao quý lạnh lùng, ăn mặc như người trong cung. Trông thấy phục sức của cô ấy, Ngô Bình thoáng giật mình, bởi vì cách ăn mặc này khá giống với Hoàng Thiên Cầm.
Đan đồng hoảng hốt cúi đầu: “Cô Tư, người này không mua nổi đan dược mà cứ đòi lên trên xem xét, con đành ngăn hắn lại”.
Cô gái kia thoáng nhíu mày: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, khách hàng ghé qua đã là chiếu cố cho việc kinh doanh của chúng ta rồi”.
Đan đồng vội vàng đáp: “Vâng, con biết sai rồi”.
Cô gái kia khẽ gật đầu với Ngô Bình, sau đó nghiêng người nhường đường, mỉm cười nói: “Công tử, ban nãy trót đắc tội, mời lên tầng”.
Ngô Bình thầm nghĩ, cô gái này khá hiểu chuyện đấy: “Được”.
Tới tầng năm, quả nhiên phẩm chất của đan dược ở nơi đây cao hơn chút. Mỗi một loại đan dược được đặt trên giá riêng biệt, ở bên cạnh có lời giới thiệu chi tiết, thậm chí viết rõ cả dược liệu trong thành phần, như thế cũng tiện cho Ngô Bình.
Anh nhanh chóng ưng ý một loại đan dược có tên là “Cửu Chuyển Thần Lực Đan”: dùng loại đan này có thể nâng cao và cường hóa thần lực trong cơ thể, là một loại đan dược quý giá hơn cả thần đan chính hướng, không dễ gì luyện chế được. Cửu Chuyển Thần Lực Đan bậc một như thế này, giá bán lên đến ba mươi lăm nghìn Thần Vương tệ.
Cô Tư kia đứng cách đó không xa, khẽ mỉm cười, dường như rất kiên nhẫn với Ngô Bình.
“Cô gái, tôi muốn lấy viên đan này”.
Cô gái mỉm cười: “Anh thật khéo chọn, loại đan này chỉ có Linh Phong Đan lâu chúng tôi bày bán, hiệu quả nâng cao sức mạnh của nó vô cùng rõ rệt. Từng có vị đại thần thành công thăng cấp thành Thần Vương nhờ mua loại đan thần lực này”.
Ngô Bình đáp: “Ừm, đúng là đan dược không tồi. Tôi có thể lên trên xem tiếp không?”
Cô gái đáp: “Tất nhiên là được, mời anh”.