Nghe thấy giọng nói ngọt ngào ấy, Thái Kỳ lập tức cứng người. Cô ta nhìn màn hình, thấy một cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi, xinh đẹp ngây thơ, cười lúng liếng như hoa.
“Mày là ai?”, cô ta gầm lên như thú dữ.
Sau khi nhìn rõ mặt Thái Kỳ, cô gái ở màn hình bên kia cũng sợ hãi ré lên, cuống cuồng ngắt video.
“Vợ ơi, em nghe anh giải thích…”, gương mặt Đường Lăng thoắt cái đã trắng bệch, vội vã lên tiếng.
Nhưng Thái Kỳ không buồn nghe nữa. Cô ta mở điện thoại, xem tin nhắn của hai người họ. Vô số câu từ mùi mẫn tựa như kim đâm vào mắt cô ta. Thịt mỡ trên mặt cô ta không ngừng run lên, lửa giận bừng bừng trong ánh mắt.
“Chát!”
Cô ta đập mạnh chiếc điện thoại xuống sàn, sau đó giận dữ trừng mắt nhìn Đường Lăng. Hàng trăm nghìn suy nghĩ đang lướt qua đầu Đường Lăng lúc này. Nhưng vừa đối mặt với ánh mắt hung tợn của Thái Kỳ, anh ta chẳng còn nghĩ gì được nữa.
“Tiểu Kỳ à, em hiểu nhầm rồi. Cô ả đó do người khác sắp đặt, có kẻ muốn hại anh…”
“Câm mồm!”, Thái Kỳ trừng mắt với anh ta: “Anh thấy tôi giống kẻ ngu xuẩn lắm à?”
Đường Lăng nín bặt. Anh ta mấp máy môi, muốn nói gì đó để lấp liếm, nhưng rồi cảm thấy nói gì cũng vô ích.
Lúc này, Thái Kỳ hỏi bằng giọng bình tĩnh: “Đây không phải là lần đầu nhỉ?”
Đường Lăng vội vàng đáp: “Tiểu Kỳ à, tin anh đi, đây thật sự là lần đầu tiên. Anh bị ma ám, anh sai rồi”, dứt lời, anh ta bèn tự tát mạnh vào mặt mình.
Thái Kỳ ngồi xuống. Cô ta nhìn người chồng của mình ở trước mặt, đoạn hỏi: “Đường Lăng, anh còn nhớ ban đầu anh đã hứa với tôi thế nào không?”
Đường Lăng sững người, nghĩ một hồi sau mới chậm rãi trả lời: “Sau khi chúng ta kết hôn, anh không được dan díu với người phụ nữ khác”.
Thái Kỳ sầm mặt nói: “Khi ấy anh đã nói, nếu anh không làm được, tôi có thể giết anh!”
Anh ta nuốt nước bọt: “Vợ ơi, anh thật sự sai rồi. Xin em tha cho anh một lần”.
Thái Kỳ cười khẩy: “Hứa rồi nuốt lời. Anh nói xem, tôi có thể giết anh chưa?”
Đường Lăng rùng mình: “Vợ à, anh sai rồi, em đừng giết anh mà!”
Không ngờ Đường Lăng còn khóc nấc lên. Ngô Bình nhìn mà ngây người. Dù gì Đường Lăng cũng là tông sư cảnh giới Thần, có tu vi, sao lại sợ một người phụ nữ chứ? Lại còn sợ đến nỗi bật khóc?
Đúng lúc này, có một cái bóng màu xám rất nhạt xuất hiện ở phía sau Thái Kỳ. Một luồng khí tức lạnh lẽo bao trùm cả căn nhà. Khí tức này khiến Ngô Bình sởn tóc gáy. Anh nhìn chằm chằm vào cái bóng xám ấy, không dám thở mạnh.
Ngay cả Dương Mộ Bạch ở sân thượng cũng cứng còng người lại, không dám nhúc nhích.
Thái Kỳ nhìn Đường Lăng đã sợ đến mức quỵ xuống sàn, hờ hững nói: “Anh tự sát đi. Nếu Minh ra tay, anh sẽ chết thảm hơn đấy”.
Đường Lăng sợ hãi dập đầu “cồm cộp”, hét lên: “Đừng! Vợ ơi, em tha cho anh đi mà. Sau này anh không dám nữa!”
Thái Kỳ thờ ơ đáp: “Nếu tôi cần đàn ông khôi ngô thì chỉ cần ngoắc tay thôi đã có cả trăm nghìn kẻ chạy đến hầu hạ tôi rồi. Anh nghĩ anh quan trọng lắm sao?”
Đường Lăng cuống cuồng nói: “Tiểu Kỳ à, em không thể giết anh, anh có thế lực rất lớn ở Đường Môn, anh có ích cho em…”