“Thiên Tư Đan tam thầm thì tốt hơn nhiều vì có ba tác dụng, ngoài việc nâng cao hiệu quả luyện thần và tôi thể ra thì còn tăng cường tiềm năng, đồng thời chỉ còn đúng một tác dụng phụ”.
“Thiên Tư Đan nhị phẩm thì có bốn công dụng, ngoài nâng cao ba hiệu quả trước lên thêm một bậc ra thì còn thêm một tác dụng về nhận thức nữa. Một người có căn cốt tốt đến mấy mà nhận thức kém thì cũng vứt. Ngoài ra, Thiên Tư Đan nhị phẩm không còn tác dụng phụ nữa, điều này khiến nó rất hiếm, Ngạo Thế Đan Tông chỉ giữ lại cho đệ tử mình dùng thôi chứ bán ra cực ít”.
Tam thúc hỏi tiếp: “Thế Thiên Tư Đan nhất phẩm thì còn tốt hơn nữa ạ?”
Nguyệt Đông Thăng gật mạnh đầu: “Đương nhiên, Thiên Tư Đan nhất phẩm ngoài nâng cao bốn công dụng trước đó ra thì còn có thêm tác dụng thứ năm là khai khiếu”.
Tam thúc: “Khai khiếu là gì ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Con người khi mới sinh ra đều có điểm xuất phát như nhau, nhưng do môi trường sống cùng nhiều lý do khác nên có nhiều thiên bẩm bị che đi. Muốn khôi phục lại chúng thì cần phải kích hoạt, quá trình này chính là khai khiếu”.
“Từ đó một người vốn trông tầm thường có thể trở thành đại sư kiếm thuật, luyện khí, luyện đan hoạc kỳ tài tu hành”.
Tam thúc trợn tròn mắt: “Nói vậy là kết quả khai khiếu của mỗi người sẽ khác nhau ư?”
Nguyệt Đông Thăng: “Đúng, thật ra đan dược cấp cực phẩm có thể mở được ba khiếu, nhưng tôi chẳng dám mơ đến nó”.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Nguyệt Thanh Ảnh đi vào, cô ấy mỉm cười rồi đưa một bình đan dược cho Nguyệt Đông Thăng rồi hỏi: “Bố đoán xem trong bình này có gì?”
Tim Nguyệt Đông Thăng đập như đánh trống, ông ta chẳng còn tâm trạng đâu mà đoán nên đã mở luôn ra thì nhìn thấy có một viên đan dược.
Viên đan dược này trông rất quen, nhưng lại khác với những viên trước đó. Ông ta ngẩn ra một lát rồi buột miệng nói: “Thiên Tư Đan!”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng hơn là Thiên Tư Đan nhất phẩm”.
“Nhất phẩm!”, các tộc lão đều đứng bật dậy rồi sáng mắt lên.
Nguyệt Đông Thăng cười lớn nói: “Tiểu Ngô đúng là không khiến ta thất vọng! Thanh Ảnh, con thật tinh mắt, đúng là con gái yêu của ta!”
Nguyệt Thanh Ảnh giơ tay ra.
Nguyệt Đông Thăng sững người: “Thanh Ảnh, con làm vậy là sao?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Tiền, bố đưa tiền của 100 viên Thiên Tư Đan đây, con sẽ bảo anh Bình luyện chế tiếp”.
Nguyệt Đông Thăng trừng mắt, con gái gì mà lại đi giúp người ngoài thế cơ chứ?
Nhưng ông ta đang rất vui nên không màng chuyện tiền nong, vì thế xua tay nói: “Được, mỗi viên 20 tỷ, vị chi là 2000 tỷ”.
Ông ta lấy một túi tiền ra đưa cho Nguyệt Thanh Ảnh rồi nói: “Con đưa cho Tiểu Ngô, bảo với cậu ấy là cần bao nhiêu dược liệu thì cứ nói”.
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Vâng”.
Nguyệt Thanh Ảnh cầm tiền đi rồi, Nguyệt Đông Thăng nhanh chóng gọi con trai nhỏ của mình ra. Ông ta đã lấy rất nhiều vợ lẽ nên cũng có cả đống con trai, nhưng chỉ thương nhất cậu út này.
Con trai út của Nguyệt Đông Thăng tên là Nguyệt Tuấn Anh, trông rất thư sinh trắng trẻo.