Thức Thắng ngẩn ra rồi ném chuôi đao đi nói: “Bái phục!”
Ngô Bình thu kiếm lại hỏi: “Người tiếp theo là ai?”
Thức Thắng: “Là sư huynh Dương Thần của tôi. Tính theo các cấp bậc tu hành thì huynh ấy đang ở cảnh giới Võ Thánh, thí chủ hãy cẩn thận”.
Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Dứt lời, anh leo tiếp lên trên, sau hơn một trăm bậc thang nữa, anh đã tới một khoảng đất bằng phẳng rộng rãi. Có một cái ghế tre dưới gốc cây tùng ở đây.
Lúc này, có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếc ghế ấy, ông ấy mặc áo trắng, quần thụng, cơ bắp cuồn cuộn trông khá dữ dằn.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người này, ông ấy đã mở năm linh khiếu, ba thần khiếu! Tu vi của ông ấy hơn đại sư huynh của anh nhiều.
Các Võ Vương hiện giờ hiếm ai mở được năm linh khiếu, một khi làm được điều đó thì có thể đáp ứng đủ điều kiện cộng hưởng linh khiếu.
Cộng hưởng linh khiếu sẽ tạo ra sức mạnh hơn hẳn những người cùng cảnh giới, may mà sức mạnh từ năm linh khiếu của người này cũng chưa có cấc bậc, trong Thuần Dương Tiên Lực và Ất Mộc Linh Lực của Ngô Bình đã là cấp thượng phẩm rồi.
Sức mạnh cũng được phân cấp thành thượng, trung phẩm, hạ phẩm và bất phẩm. Hiện nay, hiếm có tu sĩ nào hấp thu được sức mạnh hạ phẩm, chứ đừng nói là hấp thu sức mạnh thượng phẩm như Ngô Bình.
Người đàn ông nhìn Ngô Bình rồi nói: “Đánh đến được cửa này chứng tỏ cậu cũng mạnh đấy, tên gì?”
Ngô Bình chắp tay: “Ngô Bình”.
Ông ấy đứng dậy, Ngô Bình thấy dáng người của ông ấy không cao, nhưng khí thế thì bức người.
Thấy thế, anh nói: “Tiền bối không tu luyện thánh tâm, mà là thiền tâm”.
Người đàn ông bật cười: “Với tôi thì thiền cũng như thánh, thánh cũng như thiền. Cậu bạn, ra tay đi”.
Ngô Bình nói: “Luyện thánh tâm để chinh phục võ thuật, võ thuật của ông chưa đủ mạnh, tạm thời không cần đến thánh tâm để thu phục. Thực lực của ông cũng thường thôi, nên thiền tâm của ông cũng yếu”.
Người đàn ông cau mày: “Cậu mới đi được đến cửa này mà đã dám lên mặt dạy đời tôi ư? Hừ, thử một quyền của tôi đây!”
Ông ta tung một quyền tới, Ngô Bình hoàn toàn không để tâm, vì quyền ý của anh có thể bật lại ngay được. Anh Giơ tay lên rồi đánh ra, anh có cảm giác người đàn ông kia tự dẫn xác đến cho anh đánh.
Ầm!
Người đàn ông kêu lên đau đớn, trúng ngay một đòn vào khí mạch, ảnh hướng đến việc hít thở nên ông ta ho khù khụ.
Ngô Bình dừng tay kịp thời rồi nói: “Ông cứ tu luyện tiếp đi, nếu có thể đả thông thêm một linh khiếu nữa thì thánh tâm sẽ mạnh hơn”.
Người đàn ông đầy vẻ kinh ngạc rồi chắp tay nói: “Dương Thần cảm ơn chỉ dạy của đại tông sư”.
Ngô Bình vừa ra tay, Dương Thần đã biết anh là một đại tông sư, vì thế đã thua trong tâm phục khẩu phục.
Ngô Bình điểm tay vào sườn ông ta, Dương Thần cảm thấy không còn khó chịu nữa.
“Đa tạ đại tông sư”, ông ta lại chắp tay nói: “Đại tông sư, tiếp theo sẽ là sư thúc Tông Huy của tôi. Ông ấy tinh thông các tuyệt kỹ và hai phép thần thông của chùa Đại Thiền, đại tông sư hãy cẩn thận”.
Ngô Bình gật đầu: “Võ Thánh Dương, khi nào gặp lại, chúng ta kết bạn nhé”.
Dứt lời, Ngô Bình cất bước đi tiếp. Lần này, anh phải leo thêm hơn hai trăm bậc thì mới nhìn thấy một vườn thuốc khoảng ba, bốn mẫu. Cạnh đó có một ngôi nhà tranh, cảnh cửa ra vào có thuốc, thùng nước và các dụng cụ làm vườn.
Có một tăng nhân ngoài năm mươi tuổi đang đứng ở cửa, ông ấy mặc áo cà sa, chân đi dép cỏ, nằm trên ghế lần tràng hạt.
Ngô Bình không làm phiền ông ấy mà ngồi xuống một tảng đá điều hoà hơi thở.
Tăng nhân này có thực lực kinh người, như thể đã đi trên một con đường khác, trên người không có kinh lạc.