Ngô Bình nhìn Ngô Cường, lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến chú?”
Ngô Cường cười gượng: “Thằng bé này, sao lại nói chuyện với chú hai như thế chứ?”
Nỗi đau đớn khi nãy của Ngô Đại Hưng biến sạch mất tăm, ông ấy cất hợp đồng đi rồi nói với bà lão: “Mẹ, sau này không có việc gì quan trọng thì con không về nữa. Mẹ có việc cứ gọi điện thoại đi”.
Nói rồi ông ấy nói với Dương Quế Chi và Ngô Bình: “Bà xã, con trai à, chúng ta đi thôi”.
Ngô Cường lập tức chặn cửa lại, cười nói: “Anh hai, muộn thế này rồi, em nghĩ anh đừng về, tối nay ở đây đi”.
Ngô Đại Hưng nói: “Căn nhà này là mẹ cho chú, anh ở đây thì không ổn lắm”.
Cả nhà xuống lầu, để lại cả nhà Ngô Cường và bà cụ nhìn nhau.
Bà cụ hừ một tiếng: “Toàn là thứ giả tạo, ông chủ của công ty taxi nào mà chẳng phải nhà giàu mấy tỷ, có thể gạt được tôi à?”
Ngô Cường nghe thế cũng thấy có lý, nói: “Mẹ, nếu mẹ không nhắc, con cũng tin mất rồi. Quyền điều hành một chiếc taxi có giá hàng triệu tệ, cách đây không lâu anh con rất nghèo, hoàn toàn không đủ khả năng có tiền để mua quyền điều hành”.
Bà cụ xua tay: “Mặc kệ nó, không đến cũng được, đỡ cho mẹ phải nhìn thấy cả nhà đó rồi lại phiền”.
Ngô Bình và bố mẹ ngồi vào trong xe, Ngô Đại Hưng hít sâu một hơi nói: “Tiểu Bình, sao đột nhiên con lại có công ty vậy?”
Ngô Bình: “Bố, con đánh bại được cao thủ hàng đầu Trung Châu, giờ anh ta làm việc cho con. Công ty này là anh ta tặng con đấy”.
Ngô Đại Hưng ngạc nhiên nói: “Con đánh bại được cao thủ hàng đầu Trung Châu?”
Ngô Bình nghiêm túc gật đầu: “Vâng, thực lực của con vẫn mạnh lắm đấy”.
Ngô Đại Hưng và Dương Quế Chi không dám tin vào tai mình, cảm giác như đang nằm mơ.
Ngô Bình cười nói: “Bố mẹ, thật ra con là người tu hành, khác với người bình thường. Chắc bố mẹ cũng biết ít nhiều gì đó về chuyện của giới tu hành”.
Ngô Đại Hưng cảm khái: “Không ngờ con trai mình lại là nhân sĩ trong giới tu hành trong truyền thuyết”.
Dương Quế Chi: “Tiểu Bình, công ty taxi này có bao nhiêu chiếc xe thế?”
Ngô Đại Hưng nhìn bản hợp đồng nói: “Năm trăm chiếc! Mỗi chiếc xe kiếm được bốn trăm nghìn tệ mỗi năm, lợi nhuận một năm là hai trăm triệu”.
Dương Quế Chi giật mình: “Hai trăm triệu tệ”.
Ngô Đại Hưng nói: “Đúng thế, hai trăm triệu tệ”.
Ngô Bình: “Bố, ngày mai con và bố đi dạo một vòng công ty, bố cũng tiện thể làm quen với nghiệp vụ của công ty”.
Ngô Đại Hưng: “Ừ”.
Nói rồi Ngô Đại Hưng khởi động xe, ba người chạy về nhà.
Lúc này đã là mười một giờ tối, trên đường rất ít phương tiện, xe đi ngang qua một ngã tư đèn giao thông, vừa lúc là đèn xanh. Lúc này một chiếc ô tô từ bên phải chạy đến tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức ngay cả tài xế lái xe lâu năm như Ngô Đại Hưng cũng không kịp phản ứng.
Chiếc xe lập tức đâm vào vị trí ghế lái, nửa giây trước khi hai chiếc xe va chạm vào nhau, Ngô Bình đã đá tung cửa xe, xuất hiện trước chiếc xe đang lao đến như một bóng ma, tay phải đặt dưới gầm xe.