Không cần Ngô Bình lên tiếng, mấy cao thủ sau lưng Nghiêm Lãnh Thạch đã xông qua, đè Hàn Chí Cao xuống đất ngay lập tức. Nghiêm Lãnh Thạch là cao thủ số một Trung Châu, ra tay rất tàn độc, ông ta bước qua, lạnh lùng nói: “Chú ý lời nói, mặc dù ông đã bị thua tiền nhưng ông vẫn có không ít tài sản cố định, ông vẫn có thể sống cuộc sống sung túc. Có điều, nếu như ông dám gây chuyện thì tôi đảm bảo sẽ cho ông và người nhà của ông chết rất thê thảm”.
Đấy là lời uy hiếp của cao thủ số một Trung Châu, Hàn Chí Cao liền xuống nước, ông ta bỗng khóc òa, nói với Ngô Bình: “Cậu bạn, có thể cho lại tôi một ít số tiền mà cậu đã thắng không?”
Ngô Bình kéo Hàn Băng Nghiên lại bên cạnh mình rồi hỏi: “Ông có quen biết cô ấy không?”
Hàn Chí Cao ngớ người, ông ta từng gặp Hàn Băng Nghiên mấy lần, ông ta suy nghĩ rồi bỗng thốt lên: “Là con gái của Hàn Chí Thành”.
Ngô Bình: “Không sai. Tôi là bạn trai của Băng Nghiên. Số tiền này xem như là tôi giúp chú Hàn đòi lại công bằng”.
Hàn Chí Cao hét lớn: “Tôi chưa xong với cậu đâu…”
Ông ta vừa mới hét lên mấy tiếng thì đã bị người ta bịt miệng, kéo ra khỏi sòng bạc.
Ngô Bình giao hết số tiền thắng cược cho Nghiêm Lãnh Thạch xử lý. Lúc này tiệc tối đã bắt đầu, Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên khoác tay nhau cùng đến phòng đãi tiệc, tất cả mọi người đều nhìn họ bằng ánh mắt kính sợ. Người có thể ra lệnh cho Nghiêm Lãnh Thạch lại còn có thể nhẹ nhàng khiến cho Hàn Chí Cao - đại gia của Trung Châu phá sản thì nhất định không phải là người bình thường.
Lúc dạ tiệc diễn ra, có rất nhiều người đến nói chuyện với Ngô Bình, hi vọng có thể làm quen với cậu.
Hồ Dật Chi bưng ly rượu tiến lại, mỉm cười, nói: “Anh Ngô cao tay thật”.
Ngô Bình: “Quá khen, anh Hồ, mỗi năm sòng bạc của nhà anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Hồ Dật Chi cười, nói: “Anh Ngô cũng có hứng thú sao?”
Ngô Bình: “Nếu như lợi nhuận cao thì tôi cũng muốn tham gia”.
Hồ Dật Chi: “Mỗi năm sòng bạc của nhà họ Hồ tôi thu được lợi nhuận hai mươi tỷ, có điều, một nửa trong số này phải nộp lên trên, nhà họ Hồ tôi chỉ có thể nhận được bốn năm tỷ thôi”.
Ngô Bình: “Phải chăng tiền ở tỉnh dễ kiếm hơn?”
Hồ Dật Chi cười mếu: “Tỉnh thành không phải nơi mà những thế lực nhỏ như chúng tôi có thể động đến. Theo như tôi được biết, tất cả các sòng bạc ở tỉnh mỗi năm đều có lợi nhuận hơn sáu chục tỷ, gấp ba lần Trung Châu”.
Lúc này, có người đến nói nhỏ vài câu vào tai Hồ Dật Chi khiến anh ta chau nhẹ mày rồi nói với Ngô Bình: “Anh Ngô, tên Hàn Chí Cao đó cũng có chút quan hệ, ông ta tìm một người đến đòi lại công bằng, e rằng anh phải nể mặt ông ta”.
Ngô Bình chau mày: “Ai cơ?”
Hồ Dật Chi: “Cát Lập, tên này là con ngoài giá thú, bố của hắn ta là một tu sĩ thần thông ở tiên giới. Vì vậy, người của cả Trung Châu đều phải nể mặt hắn ta vài phần”.
Ngô Bình cười khẩy: “Một thằng con riêng mà sao tự tin thế? Nếu như bố của hắn ta thật sự lo cho hắn ta thì đã không để con mình ở lại chỗ này rồi”.
Lập luận của Ngô Bình rất hợp lý, nhưng Hồ Dật Chi lại nói với vẻ bất lực: “Đúng vậy, nhưng dù gì thì bố đẻ của người ta cũng là cao thủ thần thông, đâu ai dám mạo hiểm đắc tội với hắn ta để bị cao thủ thần thông để mắt đến đâu”.
Lúc họ đang nói chuyện thì một người đàn ông tầm hai mươi tuổi bước đến, anh ta đến trước mặt Hồ Dật Chi, cười, hỏi: “Anh Hồ, lúc nãy ai đã thắng Hàn Chí Cao thế?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Là tôi”.
Người đó chính là Cát Lập, anh ta quan sát Ngô Bình từ trên xuống dưới rồi cười, nói: “Anh bạn, có thể nể mặt tôi trả lại một nửa số tiền đã thắng cược cho Hàn Chí Cao không?”