Ngô Bình: “Nếu để bảo vệ bản thân thì không cần bày đại trận cỡ này. Làm thế này một là họ đang che giấu gì đó, hai là bảo vệ một thứ phi thường”.
Nguyệt Thanh Ảnh nổi hứng nói: “Anh Bình, nó có thể là gì nhỉ?”
“Anh không biết, giờ kệ nó đã, đến nhà họ Phương trước rồi tính”.
Vài phút sau, tại nhà họ Phương ở hồ Vô Song.
Nhà họ đang tổ chức tang lễ cho Thương Tiên, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh đến linh đường dâng hương trước.
Hai người rất có khí thế nên người đón khách không dám hỏi nhiều, mãi đến khi nhang khói xong mới có một người quản gia đi tới nói: “Mời hai vị vào phòng khách uống trà”.
Ngô Bình: “Xin lỗi, chúng tôi muốn gặp Phương nhị gia”.
Phương nhị gia chính là em trai của Phương Thiên Hoá, chú hai của Phương Thanh Thanh, tên là Phương Thiên Sất.
Quản gia nói: “Vâng, hai vị chờ một lát”.
Ngô Bình vừa ngồi xuống thì có một sĩ thanh niên vội vàng đi ra. Người này có gương mặt diều hâu, mắt nhỏ, vừa ra đã chắp tay chào hỏi: “Hai vị tìm tại hạ có việc gì vậy?”
Ngô Bình đứng dậy nói: “Phương nhị gia, chúng tôi là bạn của Phương Thanh Thanh, được cô ấy nhờ vả đến đây báo một chuyện quan trọng”.
Phương Thiên Sất: “Thanh Thanh ư? Con bé đâu?”
Ngô Bình lấy chiếc nhẫn ra đưa cho y rồi nói: “Bên trong có tín vật của Phương Thanh Thanh, còn có kiếm phổ mà lẽ ra đã phải đưa cho Thạch Trung Kiếm”.
Phương Thiên Sất biến sắc mặt, gã nhận lấy chiếc nhẫn rồi nhìn, sau đó nói: “Đại ca vẫn không tin tôi, tại sao không để tôi làm việc này? Nếu anh ấy tin tôi thì đã không bị người ta hại chết rồi”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới lấy thi thể của Phương Thanh Thanh ra rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Phương Thiên Sất nghe xong thì bừng sát ý: “Thạch Trung Kiếm giỏi lắm, nhà họ Phương tôi sẽ không tha cho ông ta”.
Ngô Bình giao đồ xong thì lập tức đứng dậy nói: “Phương nhị gia, chúng tôi không làm phiền nữa, cáo từ!”
Phương Thiên Sất: “Hai vị vất vả đường xa, sao chưa gì đã vội ra về? Mời ở lại, để chúng tôi tiếp đãi”.
Ngô Bình: “Chúng tôi còn có việc quan trọng nên không ở lại được, tạm biệt!”, Ngô Bình không nói nhiều với Phương Thiên Sất mà cùng Nguyệt Thanh Ảnh rời đi ngay, hai người bay lên cao rồi biến mất.
Ngô Bình đi quá vội làm Nguyệt Thanh Ảnh thấy lạ, cô ấy hỏi: “Anh Bình, có vấn đề gì à?”
Ngô Bình sầm mặt nói: “Phương Thiên Hoá hình như không phải bị Thạch Trung Kiếm giết đâu, mà bị chính em ruột của mình giết đấy”.
Nguyệt Thanh Ảnh lạnh người nói: “Anh Bình, sao anh biết được?”
Ngô Bình: “Lúc nhìn thấy Phương Thiên Sất, anh đã có cảm giác đề phòng. Vì thế, anh đã thi triển một thuật chiêm tinh và ngầm reo một quẻ. Kết quả anh đã thấy người này có hành động giết anh trai. Hơn nữa, anh còn cảm nhận được kiếm khí rất mạnh trên người gã. Xem ra gã cũng là một Kiếm Tiên đấy”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Em trai ruột của mình là Kiếm Tiên mà Thương
Tiên không đưa kiếm phổ cho, mà lại giao cho Thạch Trung Kiếm, đúng là lạ quá!”