Thanh Chi: “Cậu Ngô, nơi này không có ai, cần gì gõ cửa?”
Ngô Bình: “Dù chủ nhân nơi này không ở nhưng đây dù gì cũng là địa bàn của người ta, chúng ta là khách, phải có phép lịch sự tối thiểu!”
Cậu vừa dứt lời, cổng tự động mở ra, mấy người Thanh Chi phát hiện cảnh tượng bên trong khác hẳn những gì họ vừa thấy. Trước mắt là đường mòn uốn lượn, thông qua một núi, ngọn núi cách nơi này hơn mười dặm, bên trên có vài căn nhà.
“Là một động thiên!”, Càn Tiêu Trần bất ngờ, nhấc chân định vào nhưng anh ta có kiềm lại, nhìn sang Ngô Bình.
Ngô Bình không thể hiện biểu cảm gì, chắp tay nói: “Đa tạ!”
Sau đó cậu nói với mọi người: “Chủ nhân cho mời, chúng ta vào thôi!”
Trong lòng Điền Mỹ Mỹ có chút sợ hãi, theo sau Ngô Bình, nhỏ giọng: “Sư huynh, ai mời chúng ta thế? Nơi này còn ai sao?”
Mạc Khinh Ngữ cảm nhận một chút rồi nói: “Chủ nhân không ở nhưng tu vi rất cao, nhiều năm sống tại đây nên hơi thở đã hoà vào chỗ này, tạo thành linh trí, vì thế cánh cửa này và mọi thứ ở đây đều là vật sống!”
Phương Lập kiến thức nhiều: “Đây không phải động tiên mà là không gian cấm kỵ. Nơi này có sức mạnh cấm kỵ”.
Ngô Bình tất nhiên cũng cảm nhận được, cậu bình thản đi vào. Đường rất dài, mấy người kia muốn bay nhưng Ngô Bình ngăn cản, vì vậy họ chỉ có thể đi bộ lên núi.
Đi được một đoạn, Ngô Bình thấy một ao cá có hoa sen nở rộ, có hồng, trắng, tím,... tổng cộng bảy màu.
Nghe có tiếng người, trong ao cá, một trăm con cá màu vàng nhảy lên.
Ngô Bình dừng bước, cậu mang theo không ít đồ ăn nên lấy ra một ít đút cá, tay vo nhẹ cho nát rồi ném vào ao, cá tranh nhau đớp mồi làm bọt nước văng khắp nơi.
Lại đi một đoạn, cuối đường có ba cái cây chết héo, nói đúng hơn là một trong đó còn một cái cây duy nhất có một chiếc lá xanh là chưa úa hoàn toàn.
Ngô Bình nhìn thoáng qua chung quanh: “Lạ thật, dưới mặt đất không thiếu nước, sao chúng lại chết héo nhỉ?”
Tay anh vung lên, hơi nước trong không khí tụ thành một dòng nước tưới vào bên cạnh cây khô.
Làm xong, cậu lên núi. Khi tới chân núi, cậu thấy một hòn đá được đặt ở lối vào, trên đó ghi chép một phương thuốc dân gian.
Ngô Bình xem một chút thì nhận ra trong phương thuốc có quá nhiều vấn đề, dù người chuyên nghiệp luyện chế thì cũng dễ dàng xảy ra chuyện. Dù chính tay cậu luyện thì loại thuốc này cũng khó mà thành công.
Những người khác đều nhìn thấy nội dung trên tảng đá, nhưng họ không phải thầy luyện đan, tất nhiên không thể biết sự huyền bí trong này.
Thấy Ngô Bình nhìn viên đá, Mạc Khinh Ngữ hỏi: “Cậu Ngô, viên đá này có vấn đề sao?”
Ngô Bình “ừ” một tiếng, nhặt một hòn đá ở bên cạnh lên rồi bỏ thêm hai vị dược liệu vào đó, sau đó cậu ném hòn đá đi, vỗ tay cười nói: “Vậy mới đúng”.
Khi đơn thuốc trên mặt đá được sửa lại, tảng đá rung chuyển, sau đó một cây cầu vàng từ trên núi bay xuống, xuất hiện dưới chân Ngô Bình.
Mắt Phương Lập sáng lên: “Phi Kiều đón khách. Đây là đường đón khách long trọng nhất ở Thánh Cổ Đại Lục”.
Ngô Bình bước lên cây cầu vàng, những người khác cũng đi theo, Kim Kiều bay về, thoáng chốc đã tới trên núi, sau đó dừng lại trước một sân vườn rộng. Cánh cổng rất đơn giản, không biết đã trải qua bao nhiêu năm.
Cánh cửa vang lên tiếng cót két, mở ra thì lộ ra sân vườn bên trong. Sân rất rộng, bên trong có mái đình nghỉ mát, lúc này có hai bức tượng người ngồi trong đình, họ đang ngồi đối diện chơi cờ, một người chống cằm suy tư, một người vuốt râu mỉm cười.
Ngô Bình bước vào trong sân, đến trước mái đình chắp tay lại nói: “Chào hai vị tiền bối”.
Đồng tử của bức tượng vuốt râu mỉm cười đó bỗng chuyển động.
Ngô Bình nhận ra ánh mắt của ông ta vẫn đang dán chặt vào bàn cờ, thế là cậu lại nhìn bàn cờ, chỉ thấy đây là ván cờ tàn cuộc. Người vuốt râu mỉm cười chơi giỏi hơn, đã đánh cho đối phương không còn sức đánh trả. Lúc này trong tay ông ta còn một quân cờ chưa đánh, có thể đoán chắc được chỉ cần đi nước cờ này thì người chống cằm đối diện sẽ thua.
Đồng tử người chống cằm cũng khẽ động, liếc mắt nhìn Ngô Bình như đang cảnh cáo cậu.
Ngô Bình nhíu mày, cậu không thích bị uy hiếp. Hai người đang chơi cờ cũng không liên quan gì đến cậu, nhưng một bức tượng lại dám uy hiếp cậu, khiến cậu lập tức đưa ra quyết định.
Cậu cầm lấy quân cờ trong tay người vuốt râu rồi đặt nó vào vị trí quan trọng nhất. Quân cờ vừa vào bàn cờ, cả không gian rung chuyển, hai bức tượng lập tức biến thành cát bụi, rơi xuống khắp nơi trên mặt đất. Cùng lúc đó, trên bàn cờ có mười chín đường sáng lên theo chiều dọc và chiều ngang, bay lên không trung như có sự sống, sau đó không trung xuất hiện một khe hở màu đen, tiến vào một thời không khác. Thoang thoảng nghe được tiếng tức giận gầm gừ không cam lòng, sau đó còn có tiếng cười rất vui vẻ.