Ngô Bình cười mỉa: “Ngươi không chỉ lắm chuyện mà còn giỏi ra vẻ nữa”.
Vì thế, anh nói với chủ quán: “Cho thêm 20 xiên thịt”.
Xiên thịt ở đây rất lớn, ba viên đã vào nửa cân thịt rồi. Để con chó có thể ăn dễ hơn, Ngô Bình đã gỡ thịt ra bát rồi để xuống đất.
Con chó lập tức ăn ngấu nghiến như mấy trăm năm rồi chưa từng được ăn thịt. Nó đã ăn mười cái bánh bao rồi, giờ còn chén thêm 20 xiên thịt nữa, về lý thì nó phải ăn no rồi, vì cùng lắm nó chỉ nặng hơn chục cân thôi.
Song, bụng nó vẫn kêu ục ục như đã bị bỏ đói ba ngày ba đêm.
Ngô Bình lập tức nổi hứng, trực giác mách bảo anh con chó này có vấn đề. Vì thế, anh gọi thêm 60 xiên thịt nữa để xem nó có ăn hết được không.
Dạ dày của con chó này to thật, loáng cái nó đã ăn hết veo, mà bụng chẳng căng lên teoh nào.
Ngô Bình híp mắt lại rồi đứng dậy, tiếp tục đi thưởng thức các món khác.
Anh đi đâu, con chó theo đó rồi vẫn tiếp tục tỏ ra sang chảnh, vì thế Ngô Bình không cho nó ăn nữa.
Sau khi anh ăn xong ở ba sạp hàng, con chó không nhịn được nữa nên đã sủa một tiếng.
Ngô Bình vẫn mặc kệ nó và không hề có ý cho nó ăn, con chó cuống lên, cuối cùng trong đầu Ngô Bình đã vang lên giọng nói của nó: “Tôi bảo này, sao anh cứ ăn mảnh mãi thế, không chia cho tôi một ít được à?”
Ngô Bình không hề tỏ ra ngạc nhiên: “Ngươi là chó thành tinh rồi, còn nói chuyện với ta bằng thần niệm nữa”.
Con chó: “Hừ, với tôi thì các người chỉ là một giấc mộng hão huyền không đáng nhắc tới”.
Ngô Bình: “Ngươi bảo bọn ta là giả ư?”
Con chó: “Đúng thế, không thì sao tôi ăn mãi cũng không no?”
Ngô Bình chợt nghĩ đến chuyện gì đó: “Lẽ nào ngươi đến từ vũ trụ chính?”
Con chó tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh biết vũ trụ chính à?”
Ngô Bình cười khẩy: “Biết thì sao, ta còn biết có người từng đến đó đấy”.
Con chó đã phải nhìn Ngô Bình bằng con mắt khác: “Thế anh đến đó rồi à?”
Ngô Bình: “Chưa, nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ đến được đó”.
Con chó trầm ngâm một lát rồi nói: “Không ngờ sinh linh hư ảo cũng có thể đến vũ trụ chính”.
Ngô Bình: “Khi mạnh đến một mức nhất định thì hư sẽ hoá thực, khi cảnh giới đủ cao thì hư thực sẽ giao hoà”.
Con chó: “Cho tôi thêm ít đồ ăn đi”.
Ngô Bình: “…”
Nhân lúc nó đang ăn, Ngô Bình hỏi: “Ngươi đến từ vũ trụ chính thật à?”