Hoa Kiến Thành mừng rỡ, 10 của ngần ấy ngọc thì ông ta cũng kiếm được vài chục tỷ rồi.
Ông ta nói ngay: “Vâng”.
Ngô Bình nhìn xung quanh rồi nói: “Đi thôi, đến khu tu chân xem thế nào”.
Anh bảo Cổ Hổ dẫn người, họ vừa đi được một đoạn thì cô gái tranh ngọc với anh ban nãy lại xuất hiện rồi lạnh giọng nói: “Anh sẻ nó ra chưa? Bên trong có gì thế?”
Ngô Bình: “Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết à?”
Cô gái: “Có phải là lò luyện đan không?”
Ngô Bình: “Không”.
Cô gái thở dài nói: “Thật à? Nhưng tôi thấy nó giống một cái chân của lò luyện đan trong tranh mà”.
Ngô Bình: “Cô có tranh vẽ của lò luyện đan à?”
Cô gái không trả lời mà quay người đi luôn.
Ngô Bình cũng mặc kệ, sau đó đi theo Cổ Hổ đến khu giao dịch của người tu hành. Lẽ ra Hoa Kiến Thành không dám đến đây, vì dẫu sao ông ta cũng là người phàm, chẳng dại gì chui vào hang cọp. Nhưng nay có Ngô Bình đi cùng nên ông ta mới có can đảm.
Cổ Hổ cũng trở nên dè dặt hơn, khi đi tới trước một ngọn núi, cậu ta nói: “Tiên sinh, tất cả các gia hàng đều ở trên núi, khoảng cách giữa các gian ở rất xa nên không thể nhìn thấy nhau được”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Ừm, cậu đi đi, tôi thưởng cho cậu này”, dứt lời, anh đưa một miếng ngọc nặng vài cân cho cậu ta.
Cổ Hổ cầm xong thì vui vẻ dập đầu với Ngô Bình: “Cảm ơn tiên sinh”.
Cổ Hổ đi rồi, Ngô Bình và Hoa Kiến Thành tiếp tục đi lên núi. Ngọn núi này không cao, chỉ khoảng hơn 300 mét, độ dốc bình thường, cây cối cũng không quá um tùm.
Dịch tích của sườn núi rất rộng, Ngô Bình đi một lát thì nhìn thấy một ông lão ngồi trên một tảng đá lớn, người ông ấy gầy như que củi, ông ấy đang ôm một thanh kiếm, đôi mắt thì nửa nhắm nửa mở.
Ngô Bình nhìn thanh kiếm thì thấy nó phải cỡ linh khí, anh đã có vũ khí rồi nên không có hứng thú với nó lắm nên đi qua luôn.
Nhưng khi đi qua người ông lão, anh chợt ngửi thấy mùi thuốc. Anh đứng sững lại nhìn ông ấy thì thấy mùi thuốc ở đây mà ra.
Vì thế, anh hỏi: “Ông có bán thuốc đang dùng không?”
Ông lão mở mắt ra rồi nói: “Trước tôi bán rồi đấy chứ, nhưng có mấy tên mắt mù đã làm nhiễu loạn giá nên tôi không bán nữa. Cậu có thể ngửi thấy mùi thuốc trên người tôi thì chứng tỏ cũng tinh đấy”.
Nói xong, ông lấy lấy một cái túi vải rồi mở ra, bên trong có quả hạch đào màu tím to như nắm đấm đang toả ra hương thuốc thơm nồng.
Ngô Bình không ngờ là quả hạch đào nên hỏi: “Cho tôi xem trực tiếp được không?”
Ông lão ném cho anh một quả, Ngô Bình quan sát kỹ thì thấy bên trong quả không có hạt, mà là phần thịt quả giống một đứa trẻ con đang ngồi xếp bằng với vẻ mặt ung dung.
“Đây không phải quả hạch đào”, Ngô Bình tỏ vẻ ngạc nhiên.
Song anh vẫn hỏi ông lão: “Đây là quả hạch đào ạ?”
Ông lão: “Đây là quả hạch đào đột biến, tôi lấy ở chỗ của một người bạn”.