Vì thế, Ngô Bình lấy một trăm triệu tiền Tiên ra rồi chất đống quanh Vạn Hoá Thần Hồ. ngay sau đó, các tiền Tiên đã chui vào bên trong và liên tục biến mất.
Khoảng 20 phút sau, bên trong quả hồ lô phát ra một tia sáng, hai cây dược liệu giống hệt nhau đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình.
Anh vừa nhìn đã thấy hiệu quả rất ổn nên lại lấy một cây linh dược cấp 12 ra rồi ném vào. Lần này, anh mất nửa tiếng mới nhân bản được một cây nữa.
Cứ thế, anh liên tục nhân bản 21 cây linh dược, Vạn Hoá Thần Hồ đã chén hết sức mạnh trong 100 triệu tiền Tiên.
Ngô Bình sáng mắt lên, sau đó lấy một viên đan dược ra, đây là Phụng Thiên Đan - đứng thứ 50 trên bảng Linh Đan.
Khi anh ném viên đan dược này vào trong Vạn Hoá Thần Hồ thì đã chất thêm 500 triệu tiền Tiên ở bên ngoài. Lần này, quả hồ hô cũng hấp thu hết tiền Tiên rồi mới vận hành đại trận.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, nó mới phun ra hai viên đan dược y hệt.
Ngô Bình uống viên đan dược nhân bản vào thì thấy dược lực của nó không khác gì viên gốc cả. Giống như lần trước, đan dược mà Vạn Hoá Thần Hồ nhân bản có hiệu quả y như đan dược gốc, chất lượng cũng không thay đổi.
“Không biết nó có thể nhân bản hai viên cùng lúc không nhỉ?”
Lần này, Ngô Bình dùng Tiểu Vô Tương Đan đứng thứ 60 trên bảng Linh Đan, quá trình mất 46 phút. Sau đó, anh cho ba viên Tiểu Vô Tương Đan vào cùng một lúc, tổng thời gian là 55 phút.
Sau đó, anh làm thêm vài thí nghiệm nữa thì thấy nhân bản nhiều viên một lúc sẽ tiết kiệm thời gian hơn là làm từng viên một.
Cuối cùng, anh rút ra một kết luận là nếu nhân bản nhiều thứ một lúc thì mỗi khi thêm một thứ sẽ chỉ tăng thêm một phần mười thời gian.
Ngô Bình rất vui khi biết được điều này, sau đó anh đã lấy 20 tỷ tiền Tiên ra cho Vạn Hoá Thần Hồ hấp thu.
Anh chìm đắm trong việc nghiên cứu này nên trời tối lúc nào không hay, vì thế anh quyết định về nhà.
Song, anh vừa bay lên cao thì đã bị thần niệm trước đó tìm thấy. Hoá ra người kia vẫn chưa đi, mà tiếp tục phóng thần niệm ra, nếu có ai xuất hiện thì ông ta sẽ biết ngay.
“Hỏng rồi!”, Ngô Bình hừ lạnh mọt tiếng rồi lại ẩn thân.
Nhưng anh không ngờ người kia đã bày một đại trận, ngay khi thần niệm bắt được anh thì đại trận cũng đã hoạt động.
Tu vi của người bày đại trận cỡ Thần Thông hậu kỳ rồi nên thực lực khá mạnh, Ngô Bình không thể phá giải trong thời gian ngắn được, đành trốn tạm đi.
Một phút sau, người đàn ông áo trắng ban nãy đã xuất hiện, tuy ông ta không nhìn thấy Ngô Bình, nhưng biết là anh đang ở đây.
“Tên khốn kia, mày có chạy đằng trời! Đây là đại trận Thiên Tù của tao, mày đừng mong chạy thoát”.
Ngô Bình lấy một con rối bằng kim loại ra rồi nhỏ một giọt máu của mình lên, sau đó niệm chú. Con rối bay ra rồi hoá thành một người giống anh, tiếp theo định xuyên thủng đại trận.
Nó là một kiểu con rối hoá thần, lực chiến đấu khá mạnh trong một thời gian ngắn nên ngang với cao thủ cảnh giới Thần Thông trung kỳ. Ngô Bình có khá nhiều con rối kiểu này, anh được lấy miễn phí sau khi trở thành thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh.
Thấy có người định phá đại trận, người kia gào lên rồi lao tới. Lúc này, sức mạnh ở chỗ mà con rối tấn công được nâng lên cao nhất, sức mạnh ở các chỗ khác đều dồn về đó.