Mọi người thi nhau lắc đầu, không ai nhận ra Ngô Bình trong dáng vẻ hiện tại.
Bấy giờ, một vị Đạo Quân lên tiếng: “Thưa Thiên soái, hay là để tôi gọi cậu ấy đến?”
Ông già râu tóc bạc phơ kia chính là chủ soái của trận chiến lần này, có khí tức rất khủng bố. Nếu Ngô Bình có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra ông ấy là Đạo Tôn tu luyện ở thiên ngoại!
Ông ấy đáp: “Không cần đâu. Truyền lệnh của ta, bổ nhiệm cậu ấy làm tướng quân lãnh đạo binh đoàn 10, lộ quân 15. Phân cho cậu ấy thêm một trăm nghìn tinh binh để ra tiền tuyến đánh trận”.
Tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ. Các tướng quân có thể dẫn đầu một trăm nghìn quân lính đều là những người có máu mặt ở Tiên Giới. Vậy mà chủ soái lại phong một tướng quân nhỏ bé đến cả tên cũng không cần hỏi làm tướng quân thống lĩnh cả một binh đoàn.
Thế nhưng không một ai dám hoài nghi mệnh lệnh của chủ soái, lập tức có người chạy đi truyền lệnh.
Ngô Bình đang thu gom vũ khí, trang bị của đại quân Thần tộc. Những thứ này đều là đồ tốt, có thể để binh sĩ của đế quốc Thiên Võ sử dụng.
Đúng lúc này, một vị Đạo Quân tay cầm một dải lụa màu vàng bay tới trước mặt anh. Người đó nói: “Thiên soái có lệnh, bổ nhiệm cậu làm tướng quân của binh đoàn 10!”
Anh giật mình kinh ngạc. Thấy thế, Chu Nguyên Thông vội vàng nói: “Cảm tạ Thiên soái! Người anh em mau nhận lệnh đi!”
Anh giơ hai tay nhận lấy dải lụa vàng, trong lòng thấy hơi bực bội. Anh thầm nhủ tại sao mình phải đánh trận giúp bọn họ?
Vị Đạo Quân kia gật đầu nói tiếp: “Một trăm nghìn tinh binh sẽ tới đây ngay”.
Sau đó ông ta mới hỏi: “Cậu tên gì?”
Anh đáp: “Ngô Tiểu Bình”.
“Hy vọng Ngô tướng quân tiếp tục chiến đấu anh dũng, lập công cho Tiên Đình. Chỉ cần cậu thắng trận, chắc chắn sẽ được ban thưởng hậu hĩnh”.
Ông ta nói thêm vài câu khích lệ rồi rời đi.
Ngô Bình thở dài nói với Chu Nguyên Thông: “Anh, Thiên soái nhà các anh thực sự coi tất cả là người một nhà nhỉ? Lại còn phong cho em làm tướng quân nữa”.
Chu Nguyên Thông lại vui mừng bảo: “Chú có biết Thiên soái là người như thế nào không?”
Ngô Bình hỏi: “Người như thế nào?”
Hắn đáp: “Ông ấy là cao thủ ở thiên ngoại, được người đời gọi là Thiên Nộ Đạo Tôn, anh em kết nghĩa của Đại Thiên Tôn đấy. Lần này Đại Thiên Tôn mời ông ấy xuống núi là vì quyết tâm thắng trận này”.
Ngô Bình nói: “Thì ra là Đạo Tôn. Anh biết chức tướng quân binh đoàn này của em là cấp mấy không?”
Chu Nguyên Thông cười bảo: “Chức của chú không thấp đâu, tương đương với thống lĩnh, võ tướng tam phẩm”.
Ngô Bình tỏ vẻ ghét bỏ: “Em là Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ mà lại phải chạy tới đây làm quan tam phẩm cho bọn họ à?”
Chu Nguyên Thông khuyên nhủ: “Chú em đã đến đây rồi thì cứ sống yên ổn ở đây thôi”.
Anh đáp: “Được thôi. Triều đình này có uy danh lớn đấy. Em cũng muốn mượn danh này chém giết Thần tộc thỏa thích một phen”.
Một lát sau có người dẫn theo một trăm nghìn tinh binh tới, tất cả đều là binh lính chính quy của Tiên Đình. Người có tu vi yếu nhất cũng là Địa Tiên Long Môn. Ai lợi hại hơn tí cũng đã là cảnh giới Hư Tiên. Còn quan tướng thì đạt tới Thần Tiên, Chân Tiên.