Người nhà họ Lãnh theo giám đốc kia đi xem căn biệt thự khác. Trên đường đi, Lãnh Như Bình cảm thấy không phục, hậm hực nói: “Bố, tông sư là cái gì mà ghê gớm thế? Giờ là thời đại nào rồi?”
Lãnh Kình Phong đột nhiên đứng lại, nhìn chằm chằm con gái mình rồi nói gằn từng chữ: “Như Bình, từ giờ trở đi, con phải tuyệt đối tôn trọng chị gái con, cố gắng để cứu vớt thiện cảm của nó với con. Nếu con làm được việc này thì tương lai sẽ vô cùng xán lạn. Có một người anh rể như Ngô Bình thì đừng nói là Vân Kinh, mà cả vùng Giang Tả này cũng không có ai dám động tới con. Đó là sức mạnh của một tông sư đấy, con đã hiểu chưa?”
Lãnh Như Bình rùng mình, hỏi lại: “Bố, tông sư lợi hại đến mức đó thật sao?”
Lãnh Kình Phong thở dài, hỏi: “Như Bình, vậy con nói xem Trác Khang có lợi hại không?”
Lãnh Như Bình gật đầu: “Đương nhiên rồi, vua của thế giới ngầm Vân Kinh, đến học sinh cấp hai cũng biết đến ông ta”.
Lãnh Kình Phong đáp: “Không sai, Trác Khang rất lợi hại. Nhưng bố nói cho con biết, Trác Khang chỉ nghe lời sư phụ ông ta. Sư phụ ông ta tên là Từ Quý Phi. Mà Từ Quý Phi này cũng không so được với Ngô Bình. Đúng rồi, anh rể tương lai của con sẽ càng ngày càng mạnh. Có thể một ngày nào đó cậu ấy sẽ trở thành một trong những người mạnh nhất trên thế giới này!”
Lãnh Như Bình giờ không còn dám hậm hực nữa, cô ta há miệng muốn khóc, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Liễu Thị cũng biết chồng mình không hề nói láo, cho nên lo lắng hỏi: “Chồng à, ông nói xem liệu Như Yên có hận tôi không? Từ bé đến lớn, quan hệ của tôi và nó đều không tốt”.
Lãnh Kình Phong đáp: “Tôi hiểu tính cách của Như Yên. Nó sẽ không hận bà, cùng lắm chỉ không muốn đếm xỉa đến bà thôi. Hơn nữa bà nghĩ tại sao tôi lại dạy nó học võ cơ chứ?”
Liễu Thị kinh ngạc: “Ông…ông sợ tôi làm hại nó sao?”
Lãnh Kình Phong: “Cũng một phần. Nhưng người luyện võ phải chịu muôn vàn khổ cực, nếu Như Yên đã trải qua cảm giác khổ sở đó rồi thì bà có đối xử không tốt với nó cũng đâu phải chuyện gì lớn lao? Hơn nữa có lẽ nó hiểu được nỗi lòng của tôi”.
Giám đốc phụ trách nghe họ nói chuyện thì cười nói: “Ông Lãnh, nghe ông nói tôi mới biết giám đốc Ngô lợi hại đến mức nào. Trước đó tôi chỉ nghĩ anh ấy là một tỷ phú siêu giàu mà thôi”.
Hướng Hựu ngẩn người: “Tỷ phú siêu giàu?”
“Đúng vậy, không phải tôi đã nói rồi sao? Anh ấy là đại cổ đông của dự án vịnh Bạch Long, anh ấy có hai mươi lăm phần trăm cổ phần”, giám đốc phụ trách đáp.
Hướng Hựu sững sờ, cả cái dự án này sẽ thu lại khoảng một trăm sáu mươi tỷ tệ. Hai mươi lăm phần trăm của con số đó, chính là bốn mươi tỷ tệ!
Cậu ta hít một hơi lạnh. Ở đất Vân Kinh, gia sản của những gia tộc giàu có nhất cũng chỉ đến vậy! Mà nhà họ Hướng còn chưa đủ tư cách để được đứng vào top những gia tộc đó!
Giám đốc tiếp tục nói: “Tôi từng nghe giám đốc Trác nói, giám đốc Ngô còn đầu tư vào thị trấn phỉ thuý, kiêm nhiệm chức giám đốc tập đoàn Đường Thị. Anh ấy là một tỷ phú siêu giàu, trong tay có tới hàng trăm tỷ tệ!”
Lãnh Như Bình và Liễu Thị ôm miệng, như thể sắp kêu lên vì kinh ngạc. Nghĩ lại lúc trước họ khinh miệt Ngô Bình thì mặt nóng ran lên, hận không có cái lỗ nẻ nào để chui xuống.