Liễu Tam Tương lấy nhân thư của mình ra, quan sát một lúc lâu mới gật đầu, nói: “Tìm được rồi, bây giờ Tả Lăng Hư là một thanh niên hai mươi bốn tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học. Ôi trời! Số mệnh của ông ta sẽ liên quan không ít đến công tử, hơn nữa hai người không thể nào cùng tồn tại, cuối cùng chỉ có thể một người còn sống”.
Vương Thế An nhìn ông ta hỏi: “Cuối cùng ai sẽ thắng?”
Liễu Tam Tương lắc đầu: “Với công lực của tôi thì không thể xem quá nhiều, không đoán được”.
Ngô Bình: “Xem ra người sống lại ở thế tục không chỉ có một mình tôi, còn có không ít nhân vật tầm cỡ”.
Liễu Tam Tương nhìn chằm chằm nhân thư hồi lâu, vẻ mặt rất phức tạp nói: “Tình hình không ổn rồi! Tôi loáng thoáng nhìn thấy không ít cái tên khá có danh tiếng, lẽ nào họ cũng muốn sống lại ở thế tục?”
Vương Thế An: “Nhiều người sống lại như thế là vì điều gì?”
Liễu Tam Tương: “Người có mạnh đến đâu, sau khi sống lại thì khí vận sẽ trở nên yếu đi, rất dễ bị người mạnh hơn giết chết, sau đó hấp thụ vận mệnh của người đó. Cũng như thế, người sống lại cũng vì vận mệnh của mình không vững chắc, có thể dễ dàng hấp thu khí vận của người khác”.
Vương Thế An khẽ cười: “Thế nên mọi người cắn nuốt khí vận lẫn nhau?”
Liễu Tam Tương: “Tôi không có thêm lời giải thích hợp lý nào hơn nữa, có lẽ vẫn còn nguyên nhân sâu xa”.
Vương Thế An hỏi Ngô Bình: “Cậu định bao giờ bắt đầu sống lại? Tôi nghĩ không thể đợi thêm nữa”.
Ngô Bình: “Còn phải đợi thêm nữa, tôi phải sắp xếp ổn thỏa mọi thứ mới được”.
Vương Thế An: “Phải mất
bao lâu?’