Ngô Bình: “Điều lạ hơn nữa là Phương Thanh Thanh không hiểu ý của bố mình, còn nhờ chúng ta giao kiếm phổ cho Phương Thiên Sất, thế chẳng càng hoang đường hơn à?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng vậy, tại sao cô ấy lại làm thế?”
Ngô Bình cười lạnh: “Chuyến này mình đi sẽ có người gây bất lời, mà người này chính là Phương Thiên Sất, còn Phương Thanh Thanh tại sao làm thế thì có thể bức thư ấy không phải do cô ấy viết”.
Nguyệt Thanh Ảnh giật mình: “Không phải cô ấy thì là ai?”
“Có thể là Phương Thiên Sất, cũng có thể là Thạch Trung Kiếm. Nhưng dù là ai thì hai người này cũng có âm mưu gì đó. Vì thế anh mới kéo em đi ngay, chúng ta chỉ cần trốn ở một chỗ kín để xem trò hay thôi”.
Nói rồi, anh đã thi triển thuật ẩn thân, hai người đã trốn trong mây và thầm quan sát tình hình của nhà họ Phương.
Tối đó không có chuyện gì, đến khi hửng sáng, mặt trời ló dạng thì mới có mọt bóng người đi vào nhà họ Phương. Lập tức có người gầm lên, hai người kiếm va chạm mạnh mẽ, sau đó hai người cùng lao lên cao rồi quyết chiến trên không.
Nguyệt Thanh Ảnh nhìn rồi nói: “Anh Bình, Phương Thiên Sất và Thạch Trung Kiếm đánh nhau rồi. Hơn nữa, tu vi của Phương Thiên Sất hình như không phải tầng thứ bảy Đạo cảnh đâu, phải tầng thứ tám rồi”.
Ngô Bình nhìn chăm chú vào hai người đang đánh nhau rồi nói: “Lẽ nào là người đó?”
Hai người kia đánh nhau bất phân thắng bại, không biết bao lâu sau, Thạch Trung Kiếm đã đánh cho Phương Thiên Sất rơi xuống. Nhưng ông ta cũng bị một đường kiếm vô hình xuyên qua ngực và đã bị thương nặng.
Phương Thiên Sất ngã xuống, thần hồn và cơ thể đều bị kiếm khí tổn thương, gã trợn tròn mắt định nói gì đó, nhưng đột nhiên hộc ra một ngụm máu rồi chết tại chỗ.
Đúng lúc này, có hai người bóng người đáp từ trên cao xuống, một người trong số đó gào lên: “Thạch Trung Kiếm, ông dám giết nhị đệ của tôi, chết đi!”
Thạch Trung Kiếm đã tiêu hao mất quá nửa nguyên khí, thêm bị thương nặng nên không phải đối thủ khi hai người kia hợp lực tấn công. Khi ông ấy nhìn rõ mặt của họ thì gầm lên: “Phương Thiên Hoá, ông tính kế giỏi lắm!”
“Chết đi!”
Hai luồng sát quang hợp nhất, sau đó đã giết chết Thạch Trung Kiếm.
Nguyệt Thanh Ảnh lạnh hết người rồi run lên nói: “Là Phương Thiên Hoá, ông ta chưa chết! Vậy tất cả đều là trò của ông ta”.
Ngô Bình cười khẩy: “Bức thư kia là do ông ta viết. Ông ta muốn mình mang kiếm phổ đến đây, mục đích là để dụ Thạch Trung Kiếm, cho ông ấy đánh nhau với Phương Thiên Sất rồi làm ngư ông đắc lợi! Người này thật nham hiểm, để trừ khử Thạch Trung Kiếm và em trai mình, thậm chí không tiếc giết luôn con gái ruột!”
Nguyệt Thanh Ảnh cũng cảm thấy Phương Thiên Hoá là một người nhan hiểm, cay độc, sau đó chỉ thấy thương cho Phương Thanh Thanh. Cô ấy thở dài nói: “Tội Phương Thanh Thanh quá, em chỉ không hiểu sao chúng ta lại bị cuốn vào kế hoạch của Phương Thiên Hoá”.
Ngô Bình: “Con người ông ta vô cùng tâm cơ nên đã thuận nước đẩy thuyền. Chúng ta chẳng may dính vào nên cũng bị ông ta lợi dụng luôn. Nếu anh và em không xuất hiện thì Phương Thanh Thanh cũng sẽ thoát được đám người truy đuổi bằng cách nào đó. Ông ta làm vậy chỉ để hạ bớt cảnh giác của Thạch Trung Kiếm thôi”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Nhưng tại sao ông ta lại hại chết em trai ruột của mình?”
“Điều này còn dễ hiểu hơn, muốn độc chiếm nhà họ Phương thì chỉ được có một cường giả. Phương Thiên Sất đã ở tầng thứ tám Đạo cảnh, đương nhiên ông ta phải tiêu diệt người em trai song sinh không chịu nghe lời này”.
Đúng lúc này, có một thanh trường
thương bỗng lao thẳng lên trời, Ngô Bình kinh hãi rồi lập tức kéo Nguyệt Thanh Ảnh chạy mất.