Ngô Bình ngạc nhiên, người Giang Bắc đều thẳng thắn vậy sao?
Anh không để ý đến họ, mà đi thẳng vào bên trong, một nhân viên phục vụ đi tới rồi cười nói: “Anh đi mấy người ạ?”
Ngô Bình: “Năm, tôi đến đặt phòng trước. À Trịnh Tân là bạn tôi, anh ấy có ở đây không?”
Cậu nhân viên cười đáp: “Anh là bạn anh Tân ạ, anh Tân có đấy anh, có cần em gọi giúp anh không?”
Ngô Bình gật đầu: “Lấy một phòng cho tôi trước đã rồi bảo anh ấy đến gặp tôi”.
“Vâng, anh chờ em một lát”.
Cậu nhân viên đi xếp phòng cho Ngô Bình, sau đó đi gọi Trịnh Tân.
Chỉ có một mình Ngô Bình ngồi trong cả căn phòng to đùng, anh mở một chai Whisky rồi vừa uống vừa chờ.
Khoảng năm phút sau, có một người đàn ông hơn 30 tuổi đi vào, gã mặc sơ mi đen, để đầu đinh, miệng ngậm thuốc lá. Gã đi vào nhìn thấy Ngô Bình thì ngẩn ra hỏi: “Cậu tìm tôi à?”
Ngô Bình đứng dậy: “Anh là Trịnh Tân hả?”
“Ờ, cậu là ai?”
Ngô Bình: “Anh có biết Chu Phù Sinh không?”
Trịnh Tân tái mặt rồi nói: “Cậu là người vừa gọi cho tôi đúng không?”
Ngô Bình: “Đúng!”
Trịnh Tân cười lạnh nói: “Cậu không nên đến đây, còn nếu đến rồi thì đừng hòng rời khỏi”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra anh biết tung tích của em gái Chu Phù Sinh đúng không, cô ấy đang ở đâu? Nói mau!”
Trịnh Tân nhả khói đáp: “Cậu biết tôi là ai không?”
Ngô Bình thờ ơ vung tay, hai luồng chỉ phỏng lần lượt tấn công hai đầu gối của Trịnh Tân, làm ở đó toé máu.
Trịnh Tân kêu lên đau đớn rồi quỳ xuống đất rên la.
Ngô Bình lại vung tay tiếp, cửa đóng ngay lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Sau đó, anh đi tới gần Trịnh Tân rồi lạnh giọng hỏi: “Tôi cho anh một cơ hội cuối, em gái của Chu Phù Sinh đâu?”
Trịnh Tân gào lên: “Mày dám đánh tao hả, ông sẽ không tha cho mày đâu!”
Ngô Bình đưa tay ấn vào vai Trịnh Tân rắc một cái, vai trái của gã đã vỡ, gã đau đến mức ngất xỉu.
Nhưng anh lại đá cho gã một cú đánh thức gã dậy, cơn đau tăng thêm khiến Trịnh Tân hoảng sợ, không dám lộng ngôn nữa: “Chu Tiểu Lôi ở đây, cô ta lén lấy máy tôi gọi ra ngoài, sếp tôi đang phạt cô ta”.
“Dẫn tôi đi”, Ngô Bình trầm giọng nói rồi giơ tay tóm Trịnh Tân, lôi dậy.
Chân đau nên Trịnh Tân đi như con rối, gã bị Ngô Bình xách ra ngoài. Gã hoảng loạn vì mình nặng thế này mà Ngô Bình vẫn có thể xách gã đi bằng một tay rất bình thường.
Hai người đi đến trước một căn phòng, Trịnh Tân nói: “Ở đây”.
Ngô Bình đạp mở cửa thì thấy có một người đàn ông đang ngồi trong phòng, có một tốp người đứng đối diện ông ta.
Ngoài ra còn có một cô gái hơn 20 tuổi đang nằm im dưới đất, đầu tóc cô ấy rũ rượi, mặt mày bầm tím.
Ngô Bình vừa đi vào thì tất cả mọi người trong phòng đều nhìn anh.
Trịnh Tân chỉ vào cô gái trong góc tường rồi nói: “Cô ta là Chu Tiểu Lôi”.