Ngô Bình gọi Nguyệt Thanh Ảnh rồi hỏi: “Thanh Ảnh, có cách nào nhanh chóng di chuyển đến Tiên Giới Thái Ất không?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Tiên Giới Thái Ất ư? Nguyệt Thị có một trận pháp vận chuyển có thể đến thẳng đó, nhưng đích đến thì không xác định chính xác được”.
Ngô Bình gật đầu: “Không sao”.
Nguyệt Thanh Ảnh nhanh chóng dẫn Ngô Bình đến một trận pháp vận chuyển đã lâu không có ai sử dụng.
Ngô Bình: “Thanh Ảnh, anh phải về nhà một chuyến, chờ xong việc ở bên đó, anh sẽ lại đến tìm các em”.
Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Anh Bình, bọn em chờ anh về”.
Trận pháp kích hoạt, một tia sáng loé lên, Ngô Bình đã được đưa đến Tiên Giới Thái Ất.
Ngay sau đó, anh đã thấy mình xuất hiện ở Tiên Giới Thái Ất, nhưng nơi mà anh rơi xuống là một vùng hoang vắng thuộc khu vực chưa được khai thác.
Anh lập tức liên lạc với Đường Tử Di: “Tử Di, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Vì đang cùng ở một Tiên Giới nên hai người có thể liên lạc trực tiếp với nhau, giọng nói của Đường Tử Di nhanh chóng vang lên: “Huyền Bình, Giang Nam Thành đã đổi chủ nên giờ còn thu thuế nữa. Hơn nữa, người này còn thu thuế rất cao với đan lâu của chúng ta, mình cứ bán được mười nghìn tiền Tiên thì phải nộp thuế mất bốn nghìn rưỡi”.
Ngô Bình cau mày: “Gì mà cao thế? Chủ mới là ai?”
Đường Tử Di: “Nghe nói do hoàng triều Thái Ất cử tới, thành chủ trước kia đã bị giết và tịch thu hết tài sản rồi”.
Ngô Bình: “Anh đang ở Tiên Giới Thái Ất đây rồi, anh sẽ về ngay”.
Anh thi triển độn thuật, loáng cái đã tiến vào Động Thiên Thanh Linh.
Ngô Bình về nhà của mình ở Giang Nam Thành thì nhìn thấy bố mình đang bức tức nói gì đó với mẹ mình.
Thấy con trai đã về, Lý Niệm Tổ nói: “Tiểu Bình, Giang Nam Thành mới xây dựng một nha môn gì đó, không chỉ phải nộp thuế mà còn tịch thu nhà mình, họ bảo cái gì mà tịch thu cửa hàng để sung cong, họ hạn cho mình một ngày phải chuyển đi, không sẽ giết bất luận tội”.
Tuy Ngô Bình cũng thấy bực, nhưng không tỏ thái độ ra ngoài, anh nói: “Bố đừng lo, con sẽ giải quyết”.
Sau khi trấn an bố mẹ mình, anh đã đến đan đường tìm nhóm Đường Tử Di.
Hiện giờ, đang có cả đống nha dịch đứng ở cửa đan đường, Đường Tử Di đang thương lượng gì đó với họ.
“Quan gia, nhất định chúng tôi sẽ nộp thuế nên đừng niêm phong cửa hàng. Vì nếu niêm phong rồi thì chúng tôi không làm ăn được, như thế thì lấy đâu ra tiền để đóng thuế?”
Đi đầu là một tên râu xồm với vẻ mặt hung ác, gã lạnh giọng nói: “Thành chủ đại nhân đã có lệnh là kiểm cả hết đan dược của các người để xem là thật hay giả. Nếu là giả thì sẽ tịch thu hết”.
Ngô Bình nghe xong là biết, đây không phải kiểm tra, mà là họ muốn cướp trắng.
Anh thờ ơ hỏi: “Ai định kiểm tra đan lâu của tôi?”
Thấy Ngô Bình đã về, nhóm Đường Tử Di thở phào một hơi, cảm thấy có chỗ dựa hơn hẳn.