Hướng Văn Thiên hôm nay gặp đối thủ rồi nên thở dài nói: “Tôi xin lỗi vì những chuyện đã gây ra cho nhà anh”.
Chát!
Ngô Bình tát cho anh ta môt phát, khiến một bên mặt của Hướng Văn Thiên đau nhức, răng rụng lả tả, máu tươi ứa ra, còn anh ta thì bay ra xa rồi đập mạnh vào tường.
Hướng Văn Thiên bị đánh cho ngu người, đầu óc quay cuồng.
Ngô Bình bước tới rồi móc nguyên anh của Hướng Văn Thiên ra.
Nguyên anh gào thét và vùng vẫy kịch liệt.
Anh nhìn nó rồi nói: “Nguyên anh của anh đã không còn khí tức Ma đạo nữa, anh chuyển sang tu tiên rồi à?”
Hướng Văn Thiên hét lên: “Đừng giết tôi, xin cậu đừng giết tôi”.
Ngô Bình: “Lúc động đến tôi, anh không nghĩ đến hậu quả à?”
Hướng Văn Thiên run rẩy nói: “Tôi sai rồi, xin cậu tha cho tôi”.
Ngô Bình ném trả lại nguyên anh cho anh ta rồi nói: “Quỳ đấy”.
Hướng Văn Thiên quỳ tại chỗ rồi cúi đầu xuống. Lúc này, anh ta đang vô cùng hối hận, nếu không phải mặt quá đau rồi thì kiểu gì anh ta cũng giơ tay lên tự vả vài cái, sao anh ta lại chọc vào vị sát thần này chứ?
Ngô Bình: “Nói đi, tại sao anh lại nhắm vào nhà họ Lý?”
Hướng Văn Thiên: “Tôi nhờ người đẩy bố tôi lên làm thị trưởng mới của khu Hưng Long, người đó đưa cho tôi một danh sách công ty ở đây. Xem xong thì tô phát hiện có rất nhiều xồn ty liên quan đến cậu và nhà họ Lý, tôi thấy chuyện này rất lạ nên mới cho người điều tra. Bấy giờ mới biết nhà họ Lý quả là mạnh, đã bày binh bố trận hết ở đây rồi. Còn cậu cũng là một nhân vật máu mặt, đầu tư lớn ở nhiều quốc gia”.
Ngô Bình: “Nói tiếp đi”.
Hướng Văn Thiên: “Mấy năm qua, tôi làm ăn rất thuận lợi, ỷ mình có Ma Quân chống lưng nên coi thường người khác. Thấy nhà cậu kiếm được nhiều tiền quá nên tôi muốn chen chân, vì thế mới cố ý cho người gây khó dễ cho công ty của nhà cậu”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Với thực lực và tài chính hiện giờ thì đúng là anh có thể hãnh diện với đời, nhưng tiếc là anh lại gặp phải tôi. Vì tôi chỉ tát một phát thôi là anh chết lăn quay ra rồi”.
Hướng Văn Thiên biết Ngô Bình không hề khoác lác, mà đó là sự thật.
Ngô Bình: “Giờ anh tính xem tôi nên xử lý anh sao đây? Luyện hoá nguyên anh của anh rồi biến anh thành con rối, sau đó cướp hết tài sản của anh à? À, anh kết hôn chưa?”
Hướng Văn Thiên tái mặt rồi run rẩy nói: “Tôi mới kết hon năm ngoái, giờ có một con gái năm tháng tuổi”.
Ngô Bình thở dài: “Đáng thương quá! Đứa bé mới năm tháng đã mất bố rồi, còn vợ anh chắc phải tái giá thôi”.