Lưu Tinh quân cười nói: “Giờ quy mô của Tinh Môn đã lớn, tài nguyên tích luỹ trong 300 năm sẽ nhiều đến mức nào. Các tài nguyên ấy mà đập vào một con chó thì nó cũng có thể trở thành thiên kiêu. Huống hồ Ngô Bình này đã có tư chất sẵn rồi”.
Chủ đỉnh Tinh: “Lưu Tinh quân, ông có ý đồ gì với anh ta à?”
Lưu Tinh quân cười phá lên: “Tôi chỉ đánh giá cao cậu ta và muốn giúp đỡ thôi. Đương nhiên, cậu ta có thành tựu càng cao thì tôi càng được lợi nhiều”.
Chủ đỉnh Tinh trầm mặc một lát rồi nói: “Vậy thì tôi cũng cần lựa chọn rồi”.
Lưu Tinh quân: “Không cần do dự, chúng ta sẽ cùng nhau giúp đỡ Ngô Bình. Chuyện này mà thành thì hai chúng ta đều có địa vi cao trong Tinh Môn, chắc chắn hơn hẳn bây giờ”.
Chủ đỉnh Tinh gật đầu: “Nếu anh ta thật sự có tư chất của Tinh quân thì tôi sẽ vui vẻ làm tuỳ tùng cho”.
Lưu Tinh quân: “Cô cũng chỉ cách Tinh quân một bước nữa thôi, nếu được cậu ta chỉ dẫn thì khéo lại đột phá đấy”.
Chủ đỉnh Tinh cười trừ: “Tôi chẳng còn ôm hi vọng nữa rồi, à tôi nghe nói Ti Tinh quân cũng đã tìm được một người có thiên bẩm xuất sắc, hình như cũng sắp đến gần lĩnh ngộ bia Tinh đúng không?”
Lưu Tinh quân thoáng qua vẻ lạnh lùng, ông ấy và Ti Tinh quân có mối thù sâu đậm, không đội trời chung.
Ông ấy nói: “Vì thế tôi mới mong Ngô công tử có thể lĩnh ngộ được nhiều hơn để chặt đường lui của tên kia”.
Những thứ có thể lĩnh ngộ ở tầng trung của bia Tinh chỉ còn lại rất ít, nếu Ngô Bình có thể lĩnh ngộ được thì người kia sẽ không còn cơ hội nữa.
Chủ đỉnh Tinh cười nói: “Cũng đúng, xem ra chúng ta cùng chung lợi ích rồi”.
Lưu Tinh quân: “Tôi phải cảm ơn cô, cô mà không báo tin cho tôi thì tôi đã lỡ mất Ngô Bình rồi”.
Trong lúc hai người họ nói chm Ngô Bình đã đi tới một bầu trời sao mênh mông. Có một tấm bia đá khổng lồ ở đây, không biết đã tồn tại bao lâu rồi.
Tuy cách nó rất xa, nhưng Ngô Bình vẫn có thể nhìn thấy rõ những thứ ghi trên bia. Đó là những phù văn và nét vẻ thần bí vô cùng phức tạp.
Anh mới nhìn một lát đã thấy hoa mắt, thậm chí còn buồn nôn.
Anh lập tức nhìn sang chỗ khác rồi hô lên: “Ghê thật! Mình mới nhìn một chút mà đã choáng váng, nội dung trên bia này khủng thật!”
Anh nghỉ ngơi một lát rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để đọc nội dụng trên bia tiếp.
Sau đó, anh đã phải sững người, vì thấy có bốn tầng sáng trên bia, anh đã nhìn thấy vòng sáng ở tầng trong cùng, hay còn gọi là tầng hạt nhân.
Anh nhìn thấy rất nhiều phù văn đang vận chuyển trong một nơi kỳ bí nào đó, sau đó liên tục tạo thành trận pháp một cách có quy luật.
Anh tập trung nhìn đến không thể dời mắt.
Ngô Bình không thể lĩnh hội được thứ ở trong hạt nhân, nhưng anh có thể lờ mờ cảm nhận được mặt ngoài của nó. Dẫu sao trước kia, anh cũng từng là cường giả cấp Vũ Trụ ở hạ giới nên hiểu biết của anh về vạn vật đều rất cao siêu.
Ngô Bình quan sát hơn nửa tiếng thì bắt đầu đăm chiêu, trong đầu cũng dần hình thành một vài suy nghĩ. Anh biết thời gian có hạn nên đã chuyển tầm nhìn sang tầng trong.
Trong vòng sáng của tầng trong có những thứ khác thực dụng, chúng có thể điều khiển các vì sao như các quân cờ rồi bày đại trận, từ đó đảo ngược trật tự để tạo ra quy luật.
Ngô Bình cảm thấy thực lực của mình chưa đủ để với đến tầng này, vì thế anh chỉ quan sát vài quy luật rồi lại chuyển sang tầng trung.