Ngô Bình nhìn sang, nhận ra đó là Tả Linh Phong - người từng theo đuổi Ngô Mi và có âm mưu cướp ngọc bội trên người cô bé. Lâu rồi không gặp, Tả Linh Phong nay đã là Thiên Tiên, cao ngạo vô cùng.
Ngô Mi chẳng hề khách sáo với cậu ta: “Tả Linh Phong, chân khỏi rồi đấy à?”
Lần trước Ngô Bình đã đâm gai vào chân của cậu ta, doạ đối phương bỏ chạy.
Tả Linh Phong cười khẩy: “Ngô Mi, nhìn cho kỹ vào, Tả Linh Phong này đã là Thiên Tiên rồi!”
Ngô Mi đáp: “Thiên Tiên thì ghê gớm lắm sao? Người làm nhà tôi toàn là Thiên Tiên đấy”.
“Ha ha, Ngô Mi cũng đến rồi à”, đúng lúc đó, một chàng trai có khí chất chín chắn xuất hiện, tên Trang Sinh, chính là người khởi xướng buổi gặp mặt lần này,
Ngô Mi khẽ gật đầu, cười nói: “Trang Sinh, nghe nói bây giờ cậu đã là đệ tử ưu tú của môn phái lớn rồi à?”
Trang Sinh cười đáp: “Ha ha, bây giờ tôi là đệ tử của Thần Đao Môn, môn phái hạng nhất. Sư tôn của tôi là một vị Chân Tiên”.
Mọi người thi nhau khen ngợi. Trong mắt họ, Chân Tiên đã là sự tồn tại đỉnh cấp rồi. Phần lớn họ thậm chí còn chưa từng thấy Thiên Tiên.
Ngô Mi nói: “Chúc mừng nhé”.
Tả Linh Phong có vẻ không cho là vậy, hờ hững bảo: “Chân Tiên đúng là rất đáng gờm. Vậy nên tôi chắc chắn sẽ trở thành Chân Tiên”.
Ngô Bình quét mắt nhìn cậu ta: “Cậu đừng mơ đến chuyện thành Chân Tiên nữa. Nền tảng của cậu quá kém, e là còn chẳng qua nổi tam tai”.
Tả Linh Phong cả giận: “Họ Ngô kia, có tin là tôi đánh anh không?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nên làm thế, bởi vì kẻ bị đánh chắc chắn là cậu”.
Tả Linh Phong sắp nổi cơn thịnh nộ thì đã bị Trang Sinh ghì chặt vai. Trang Sinh cười bảo: “Hiếm khi chúng ta mới gặp nhau, Linh Phong à, hà tất phải làm mọi người mất vui như thế?”
Tả Linh Phong căm phẫn trừng mắt nhìn Ngô Bình, sau đó quay đi, nói chuyện với người khác.
Trang Sinh cười nói: “Anh là anh trai của Ngô Mi nhỉ. Lần trước may nhờ có anh, nếu không e là rất nhiều bạn học phải bỏ mạng trên núi”.
Ngô Bình đáp: “Chuyện nhỏ thôi”.
Trang Sinh mỉm cười: “Thật không dám giấu giếm, lần này em mời Ngô Mi và Mỹ Ngọc đến đây vì muốn cưới họ”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Cưới Ngô Mi?”
Ngô Mi giật mình: “Cậu muốn cưới tôi?”
Trang Sinh khẽ gật đầu: “Ngô Mi, thật ra tôi đã thích cậu từ lâu, chỉ là khi ấy tôi quá đỗi tầm thường. Rốt cuộc bây giờ tôi đã có năng lực rồi, mong cậu và Mỹ Ngọc chấp nhận tôi”.
Ngô Mi nhìn đối phương như thể nhìn thấy kẻ điên vậy. Cô bé khẽ lắc đầu, nói với Ngô Bình: “Anh ơi, em giao cho anh ạ”.
Ngô Bình tức giận đến mức muốn lệch cả mũi. Đầu óc tên nhóc này hỏng hóc ở đâu rồi à, muốn cưới em gái anh và Mỹ Ngọc?