Ngô Bình đáp: “Đi gặp một người bạn rồi tỉ thí thôi”.
Đường Tử Di: “Người có thể tỉ thí với anh chắc cũng có thực lực mạnh lắm nhỉ!”
Ngô Bình vội gật đầu: “Ừm, chúng tôi chiến hai trận rồi tôi mới đánh bại cô ấy”.
Đường Tử Di không hiểu ý của Ngô Bình nên nói: “Thế anh đi nghỉ đi, hành trình hôm nay rất dài nên sẽ mệt đấy”.
Ngô Bình: “Không sao, tôi sẽ nghỉ trên máy bay, khi nào xuất phát?”
“Một lát nữa sẽ ra sân bay, à có dẫn Hồng Lăng theo không?”
Đúng lúc này, Hồng Lăng đi ra: “Chị Tử Di, em cũng đi”.
Ngô Bình: “Ừ thì đi, mình cũng ít người mà”.
Cứ thế, Đường Minh Huy, Đường Tử Di và Ngô Bình cùng Hồng Lăng, Cương Tử lái xe đến sân bay, sau đó lên máy bay tư nhân của nhà họ Đường bay đến Biên Nam.
Tỉnh Biên Nam nằm ở cuối phía nam của nước Viêm Long, dân số khoảng mấy chục triệu, diện tích lãnh thổ rộng lớn, nhiều núi non trùng điệp, tiếp giáp với Miến Điện, Lào, đường biên giới thì dài nên cũng phá phức tạp.
Đây là nơi cung cấp chất cấm cho cả nước, đồng thời sở hữu các sòng bài lớn nhất nước, ngoài ra còn có các ngân hàng tư nhân hoạt động rất mạnh, cùng các chợ đen.
Sau hai tiếng ngồi trên máy bay, nhóm Ngô Bình đã xuống dưới rồi đi ô tô vào Hoa Thành - trung tâm của Biên Nam.
Hoa Thành có 15 triệu dân, là trung tâm kinh tế của Biên Nam. Tuy nơi này không phải là đô thị lớn như Vân Kinh, nhưng độ sa hoa thì cũng không kém là bao.
Đường Tử Di đã đặt trước khách sạn rồi nên họ đến thẳng đó luôn. Sau khi tắm rửa và ăn trưa, khoảng một rưỡi chiều, họ thong thả đi đến công viên phỉ thuỷ.
Đây là nơi mà vua phỉ thúy chuyên bán ngọc và nguyên thạch, nằm ở ngoại ô Hoa Thành.
Khi sắp tới nơi, Ngô Bình hỏi: “Tôi có ý kiến lần này chúng ta hãy mua đá cao cấp”.
Đường Tử Di gật đầu: “Vâng, lần này quan trọng là ổn định, chỉ cần không lỗ là được”.
Ngô Bình: “Lỗ sao được, nhiều thì tôi không dám chắc, chứ lãi ba đến năm lần thì vô tư”.
Đường Minh Huy sáng mắt lên: “Thế thì mua nhiều hơn một chút nhé?”
Đường Tử Di lắc đầu: “Không nhiều đá đắt tiền đâu bố, mình chỉ cược trong phạm vi 2 tỷ là được rồi. À, xong việc ở đây thì tối mình đến chợ đen chơi đi”.
Ngô Bình: “Chợ đen á?”
Đường Tử Di: “Vâng, chợ đen ở Hoa Thành là một trong ba chợ đen lớn nhất cả nước đấy, người ở các nước lân cận đều mang đồ đến đó bán. Đồ ở đó nhiều lắm, tha hồ mà xem”.
Ngô Bình nổi hứng: “Thế thì phải đi rồi”.
Lúc này, chiếc xe đã xuất hiện ở một cổng lớn cao mấy mét và trông rất hoành tráng, cạnh đó còn có trạm gác.
Chiếc xe dừng lại, một người đàn ông trung niên đi ra sau đó nhìn bọn họ rồi hỏi: “Có hẹn trước không?”