“Đây là thứ gì?”, Ngô Bình ném hòn thiên thạch ra xa, thầm suy đoán rất có thể đây chính là thứ khiến các tu sĩ phát điên.
Một lúc sau, anh mới có thể kiềm chế được sự hỗn loạn ấy. Anh đặt tay lên đỉnh đầu tu sĩ kia, giúp đối phương lấy lại tỉnh táo.
Người tu sĩ ngơ ngác nhìn anh hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình chỉ vào hòn thiên thạch dưới đất: “Ông lấy thứ này ở đâu?”
Người kia vừa thấy thế cuống cuồng nhặt hòn thiên thạch lên: “Của tôi!”
Anh nói: “Tôi biết là của ông. Ông vừa mới phát điên, giết hại rất nhiều người vô tội. Bây giờ ông sẽ bị đế quốc xử tử”.
Tu sĩ kia khiếp sợ hỏi: “Cái gì? Tôi phát điên sao?”
Anh đáp: “Không sai. Hơn nữa tôi nghi ngờ chuyện ông phát điên có liên quan đến hòn thiên thạch này”.
Người kia run rẩy ném viên thiên thạch đi: “Nó rơi từ trên trời xuống đấy. Tôi thấy có sao băng nên đi xem thử, kết quả phát hiện ra nó”.
“Thứ này từ trên trời rơi xuống sao? Vậy ngoài ông ra còn nhiều người khác nhặt được thiên thạch nữa sao?”
Người kia đáp: “Đúng vậy. Tôi nghe nói có nhiều lắm. Thiên thạch khiến khí tức của tu sĩ trở nên hỗn loạn, nhưng lại ẩn chứa cơ hội hấp dẫn. Tôi đã đột phá hai lần liên tiếp chỉ nhờ vào nó đấy”.
Ngô Bình bảo: “Tuy ông đột phá hai lần nhưng cuối cùng ông vẫn phát điên”.
Tu sĩ thở dài nói: “Đối với tu sĩ thì chỉ cần đột phát là đủ, rủi ro đến mấy cũng đáng!”
Ngô Bình khuyên nhủ: “Đưa thiên thạch cho tôi đi. Tôi sẽ chữa khỏi bệnh điên cho ông. Hoặc là ông tiếp tục giữ nó lại, tiếp tục phát điên cho đến khi bị chặt đầu”.
Tu sĩ do dự vài giây rồi thở dài thườn thượt: “Tôi từ bỏ nó”.
Ngô Bình thu hòn thiên thạch lại: “Ông đã giết người, phải ở lại đây chờ phán quyết”.
Sau khi ra khỏi nhà tù, anh đi vào mật thất luyện công. Anh lấy thiên thạch ra, dùng hai tay ép nát nó thành cát bụi. Nguồn năng lượng chứa trong đó đều tràn vào cơ thể anh.
Nguồn năng lượng quái dị này bắt đầu tác động đến anh.
Thanh Minh nói: “Có lẽ đây cũng là thứ sinh ra từ thời đại tai họa nên nó có thể quấy nhiễu người tu hành”.
Ngô Bình ồ lên: “Là năng lượng của đại tai họa lần trước hả? Sao ngươi biết?”
Thanh Minh đáp: “Vũ trụ của tôi cũng có đại tai họa như vậy nên tôi có thể nhìn ra nó là thứ gì”.
Ngô Bình vội gặng hỏi: “Ngươi có cách gì khống chế đại tai họa không?”
Thanh Minh nói: “Không có. Nhưng anh có thể giảm tác hại xuống mức thấp nhất”.
Ngô Bình hiếu kỳ hỏi: “Làm thế nào để giảm?”
“Có thể thu thập những hòn thiên thạch này, rút hết lực hỗn loạn trong chúng ra để giúp anh và những người xung quanh anh thích ứng với hoàn cảnh của đại tai họa sớm hơn”.