Yêu ma đột nhiên kêu lên thảm thiết: "Tôi không nói gì hết!"
Dứt lời, giữa đầu lông mày yêu ma đột nhiên nổ tung, mở ra một lỗ máu to bằng đầu ngón tay, một dòng máu đen chảy ra.
Ngô Bình nhíu mày, yêu ma này quyết liệt thật, nó đã tự bạo thần hồn cùng ký chủ!
Anh quăng thi thể đi, sắc mặt sầm xuống, chuyện này đã khiến anh hoàn toàn nổi giận.
"Gọi bốn thống lĩnh tới đây gặp tôi!"
Bốn thống lĩnh đến lều của anh rất nhanh.
Ngô Bình hỏi: "Vật liệu mà tôi cần đã đủ chưa?"
Chu Thiên Cương nói: "Báo cáo thủ trưởng, còn thiếu một chút, cần vài ngày nữa mới thu thập đủ".
Ngô Bình nói: "Không đợi được nữa, các người hãy tập hợp binh lính của sư đoàn mình, tôi sẽ dùng cách khác để tìm ra yêu ma!"
Bốn người vâng lệnh, đi về chuẩn bị.
Nửa tiếng sau, Ngô Bình xuất hiện tại sư đoàn 1. Lúc này hơn 9000 binh lính đứng thẳng hàng, khí thế hừng hực, chờ đợi Ngô Bình kiểm tra.
Dương Thiên Hóa đứng đầu tiên, đi tới trước mặt Ngô Bình và nói to: "Báo cáo Tả thần tướng, binh lính của sư đoàn 1 đã đầy đủ, mời thủ trưởng kiểm tra!"
Ngô Bình gật đầu, anh đi xuyên qua không trung, đi vài bước đã bay tít lên cao, rồi đọc Đại Phạn Thiền Âm. Đại Phạn Thiền Âm là cấp bốn của Như Lai Thần Công, còn mạnh hơn gấp trăm lần so với phiên bản của chùa Đại Thiền.
Ngay khi âm thanh phát ra, tất cả những người có mặt lần lượt tiến vào ảo cảnh, họ nhìn thấy các tiên nữ rải hoa trên bầu trời, thần tiên chơi nhạc, hoa sen vàng trồi lên từ mặt đất và Phật quang từ trên trời giáng xuống.
Ngay cả Dương Thiên Hóa cũng bị ảnh hưởng, vội ổn định tâm thần.
Ngô Bình vừa niệm Đại Phạn Thiền Âm vừa quan sát gần mười nghìn binh lính. Lúc đầu thì không sao, mọi người không khác gì nhau. Hơn mười giây sau, khuôn mặt của vài người trong sân bắt đầu vặn vẹo, lộ ra vẻ dữ tợn, con ngươi trở nên đen kịt.
Dương Thiên Hóa đã chuẩn bị từ lâu, hễ thấy người nào có triệu chứng là lập tức đưa người vào tầm kiểm soát.
Hết người này đến người khác không thể chịu nổi sức mạnh của Đại Phạn Thiền Âm, mười người, hai mươi người, và cuối cùng một trăm linh năm người lộ rõ bản chất ma quỷ và bị khống chế tại chỗ!
Sau khi niệm một đoạn Đại Phạn Thiền Âm, vô số binh lính đã quỳ xuống đất và thành tâm quỳ bái anh để bày tỏ sự quy thuận của họ.
Dương Thiên Hóa vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: "Thủ trưởng, không ngờ lại có nhiều ác ma nội gián như vậy! Bây giờ chúng ta đã bắt được hết, về sau có thể yên tâm dẫn quân".
Ngô Bình nói: "Trông chừng chúng, tôi đi vẽ bùa!"
Trở lại doanh trại, anh lấy ra bút phù, tay phải ấn xuống Bát Bộ Long Ấn, tay trái viết. Anh muốn mượn sức mạnh của Long Ấn để vẽ một lá bùa phong ấn yêu ma.
Với sự trợ giúp của sức mạnh của Bát Bộ Long ấn, anh nhanh chóng vẽ ra một lá bùa, sau đó là lá bùa thứ hai và thứ ba.
Sau khi vẽ liên tiếp hai mươi lăm lá bùa, cơ thể anh cảm thấy trống rỗng một lúc nên lập tức dừng viết, quay lại sân với hai mươi lăm lá bùa phong ấn yêu ma.
Anh ấn một lá bùa lên trán tên lính bị quỷ ám, lập tức một luồng khí đen thấm vào giấy bùa, trong lá bùa ẩn hiện một khuôn mặt dữ tợn, như sắp phá tung lá bùa thoát ra vậy.
Ngô Bình ném lá bùa xuống đất, sau đó nhặt Bát Bộ Long Ấn lên và ấn mạnh lên.