Hai người đang hái thuốc trong ruộng thì Hà Tử Trần cười nói: “Chị, nếu Nguyệt Thị biết chị tìm được một chàng rể là thầy luyện đan Kim Đỉnh, chắc người trong gia tộc sẽ cười không khép miệng lại được đâu nhỉ”.
Nguyệt Thanh Ảnh liếc xéo cô ấy: “Em thì không chắc? Hà Thị ở Thiên Nguyên mà biết em sắp lấy một thầy luyện đan Kim Đỉnh chắc sẽ đánh trống khua chiêng để cả Thiên Nguyên đều biết”.
Hà Tử Trần phì cười: “Chưa gì đã bàn tới chuyện cưới xin rồi, ai biết công tử có ưng mình hay không”.
Nguyệt Thanh Ảnh thở dài nói: “Chị thấy hình như anh ấy không có hứng thú với chúng ta, mà chỉ thích lò luyện đan với ruộng thuốc thôi”.
Hà Tử Trần ưỡn ngực ra nói: “Chúng ta có cả sắc lẫn vóc, trừ khi anh ấy bị mù, không thì chắc chắc cũng thích chị em chúng mình”.
Nguyệt Thanh Ảnh chán nản nói: “Thần Châu, Thiên Nguyên, Đông Hải đều đang đối mặt với nguy cơ lớn, nếu Ngô công tử thành người của mình thì biết đâu chúng ta lại có cơ hội trở mình”.
Hà Tử Trần: “Chị, khi nào đại hội giao lưu kết thúc, em định mời công tử đến Thiên Nguyên chơi”.
Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Đến Thần Châu đã, chị là lớn nhất đấy”.
Hà Tử Trần bĩu môi: “Được rồi”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Em và Thuần Như về nhà trước đi, chờ bên chị xong thì chị sẽ dẫn công tử đến chỗ em”.
Hà Tử Trần nói: “Chị mời công tử đến Thần Châu là có mục đích gì à?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Đương nhiên là để chinh phục anh ấy! Người đàn ông của Nguyệt Thanh Ảnh phải là kiểu như Ngô công tử, nếu lần này chúng ta để vụt mất anh ấy thì mai này không còn cơ hội nữa đâu. Thần Châu có rất nhiều tài nguyên, nếu anh ấy lấy chị thì sẽ được hưởng toàn bộ tài nguyên của Nguyệt Thị, chị tin anh ấy sẽ động lòng”.
Hà Tử Trần: “Chị đừng tự tin quá, công tử là thầy luyện đan Kim Đỉnh đấy. Sau này, anh ấy còn là Thất Kim Đỉnh, Bát Kim Đỉnh hay thậm chí là Thập Kim Đỉnh đấy”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Cho nên chúng ta phải tranh thủ tóm được anh ấy trước khi anh ấy mạnh mẽ hơn”.
Hà Tử Trần gật đầu: “Thiên tổ bảo bọn mình đến đây để tìm cơ duyên lớn, lẽ nào chính là Ngô công tử?”
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Giờ xem ra thì khả năng cao là vậy rồi, nếu đã là cơ duyên lớn thì biết đâu lại giúp chúng ra vượt qua được nguy cơ”.
Hơn một tiếng sau, Ngô Bình và Lý Thuần Như mới ra ngoài. Ngô Bình đã hái hơn một nghìn cây dược liệu, anh định đưa cho Lý Thuần Như một ít tiền nhưng cô ấy không nhận, ngoài ra còn để lại phù thư và bảo sau này nếu cần thì anh cứ đến mà lấy.
Thấy họ đã ra, Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Công tử là thầy luyện đan Kim Đỉnh nên nhất định có thể luyện chế được đan dược này”.
Dứt lời, cô ấy đưa phương thức thứ hai cho Ngô Bình.
Đó là một loại đan dược cấp 15, độ khó của đan dược này cao hơn cấp 12 rất nhiều.
Ngô Bình nhìn xong thì nói: “Để tôi thử”.
Đan dược này dùng toàn chân dược, trong đó dược liệu cao cấp nhất là một chân dược cấp tám.
Ngô Bình luyện đan trên núi, còn người dưới núi thì đang lo sốt vó, không biết tại sao mãi không thấy Ngô Bình đâu, hay anh bị ba tiên tử kia giữ lại rồi?