Ngô Bình xem bản đồ xong thì khom lưng, tiến nhanh về trước. Cậu phát hiện ý thức của mình mạnh hơn người bình thường rất nhiều, có thể liên kết nhanh hơn với hệ thống, vì vậy động tác của cậu cũng nhanh hơn những người khác, phản ứng cũng nhanh hơn.
Ngô Bình chưa được huấn luyện quân sự chuyên nghiệp, nhưng cậu từng ở chỗ Đông Vương một thời gian, loại súng nào cũng đã từng dùng qua, kỹ thuật bắn cũng rất cừ, thuộc cấp bách phát bách trúng.
Cậu vừa đi được hơn một trăm mét thì có một viên đạn bắn ra ở tòa nhà bên trái, phía trước, cậu lập tức lộn người, sau đó nằm úp xuống, bắn một phát, động tác nhanh lẹ, liên tiếp không kẽ hở.
Phán đoán của cậu rất chuẩn xác, viên đạn được bắn vào cửa sổ ở tầng ba tòa lầu, một kẻ địch ở sau cửa sổ đã bị cậu bắn chết, đầu bị bắn vỡ một nửa.
“Đệch, bị giết trong tích tắc rồi!”. Người đóng vai kẻ địch là một đảng viên của học viện quân sự Lam Chi.
Mặc dù học viện quân sự Đại Hạ rất nổi tiếng nhưng vẫn còn một học viện quân sự mạnh nữa, đó là học viện quân sự Lam Chi. Điểm khác biệt nằm ở chỗ học viện quân sự Lam Chi chủ yếu bồi dưỡng sĩ quan tầm thấp và trung, chú trọng năng lực chuyên môn và tố chất của từng người. So ra thì học viện quân sự Đại Hạ chú trọng bồi dưỡng sĩ quan cao cấp và trung cấp nhiều hơn, chú trọng năng lực chỉ huy trong chiến đấu.
Đương nhiên, không có chuyện gì là tuyệt đối, học viện quân sự Lam Chi cũng từng có tướng soái lợi hại, học viện quân sự Đại Hạ cũng vậy.
Lúc này, trong đại sảnh diễn tập thực chiến của học viện quân sự Lam Chi, một học viên mở mũ ra, vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Xung quanh cũng có rất nhiều bạn bị bắn chết phải thoát ra, họ thi nhau hỏi cậu ta: “Không phải cậu vừa vào sao? Chết nhanh vậy hả?”
Người đó bất ngờ nói: “Tôi vừa nổ súng thì không ngờ tên nhóc phía đối diện đã né được, tôi đã dùng ống kính ngắm tự động rồi đấy, hơn nữa cậu ta còn lộn người, lập tức bắn tôi vỡ sọ ngay”.
Những người xung quanh đều không tin: “Sau khi né đòn đã lập tức tìm thấy vị trí của cậu và bắn chết cậu sao? Đùa gì thế?”
Người đó rối lên: “Các cậu không tin thì có thể lên quan sát, người đó thật sự rất lợi hại”.
Xung quanh vẫn còn rất nhiều mũ không dùng đến, có vài người đã lên mạng thật nhưng họ chỉ nên xem thôi chứ không thể tiếp tục tham gia trận đấu.
Những người đó dùng góc nhìn của thượng đế để quan sát vị trí của Ngô Bình. Lúc này, Ngô Bình đang nhanh chân tiến về trước, hỏa tốc đến công xưởng bỏ hoang. Địa hình ở đó rất phức tạp, khắp nơi đều là sắt thép và bê tông, xe cộ không thể nào vào trong được.
Ngô Bình nhanh chóng phát hiện ra một nhóm nhỏ có ba người, họ mang theo ba khẩu súng tiểu liên, trên người còn có lựu đạn.
Hai bên cách nhau hơn ba trăm mét, Ngô Bình tìm chỗ ẩn nấp rồi nổ súng. Cậu ra tay rất quyết đoán, hơn nữa, còn bắn liền ba phát trong một giây.
“Bụp, bụp, bụp”.
Ba người đó gần như trúng đạn cùng lúc, một người bị bắn ở tim, hai người bị bắn vào đầu. Chỉ trong tích tắc, ba học viên của học viện quân sự Lam Chi đã phải ra khỏi cuộc chơi.
“Đệch, thủ pháp bắn súng đó thật đỉnh quá, không có kính ngắm mà lại giết một lúc ba người cách đó hơn ba trăm mét”.
“Sao hả? Có phải cừ lắm không?”. Người bị bắn trước đó cũng lên mạng lại và hỏi bạn mình.
“Cừ lắm”. Mọi người ai cũng đồng tình.
Cứ thế Ngô Bình vừa thâm nhập vừa xử lý kẻ địch và tìm kiếm tay súng máy đó. Cuối cùng cậu cũng tìm ra cậu ta, tay súng máy nấp dưới một tấm bê tông, Ngô Bình dựa vào chức năng định vị của máy bộ đàm để tìm ra cậu ta.
Tay súng máy ra ngoài, cẩn trọng quan sát xung quanh.
Ngô Bình: “Không cần nhìn nữa đâu, kẻ địch ở khu vực này đã bị tôi xử lý sạch rồi”.
Thân phận ngoài đời của tay súng máy là một cựu binh có kinh nghiệm tám năm, đã có kinh nghiệm giả chiến hơn hai năm rồi, cậu ta biết rất rõ việc giải quyết sạch quân địch ở khu vực này khó đến mức nào, vì vậy khi nghe thấy lời của Ngô Bình, cậu ta đã rất kinh ngạc, không kiềm được, hỏi: “Tiểu đội trưởng, cậu đã giải quyết một mình sao?”
Ngô Bình: “Ừ, tổng cộng có mười một người”.
Tay súng máy trừng lớn mắt, nói: “Đội trưởng, cậu ngầu thật! Trong đám người đó có mấy tên có kỹ thuật bắn cực tốt, suýt nữa tôi đã bị bọn họ bắn chết rồi!”
Ngô Bình không có thời gian nói chuyện với cậu ta, bèn nói: “Chúng ta đi tìm bắn tỉa”.
Tay súng máy gật đầu, đeo lên lưng một ít hộp đạn và lựu đạn, đi theo phía sau Ngô Bình, đi đến bệnh viện trung tâm.