Cả hai đang trò chuyện, Ngô Bình chợt phát hiện tim của Dương Mộ Bạch có vấn đề. Tim của ông có điểm dị thường rất rõ, được ông dùng chân khí áp chế mà thôi.
Hiển nhiên, tim có ảnh hưởng rất lớn đối với ông. Trong mười phần lực chiến đấu, ông chỉ có thể phát huy tối đa bảy phần.
Anh ngẫm nghĩ giây lát, mới cười hỏi: “Sư huynh này, em có thể bắt mạch cho anh không?”
Dương Mộ Bạch hơi sững sờ, sau đó mỉm cười đưa tay ra. Ngô Bình bắt mạch một lúc, vẻ mặt hơi đanh lại. Anh hỏi: “Sư huynh à, anh bị bệnh tim bẩm sinh?”
Dương Mộ Bạch kinh ngạc: “Sư đệ đúng là thần y! Bệnh của anh chỉ có sư phụ và sư huynh biết thôi. Sao cậu nhìn ra thế?”
Ngô Bình nói: “Em biết y thuật, tất nhiên là nhìn ra được rồi. Sư huynh à, bệnh này cần phải chữa trị càng nhanh càng tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của anh”.
Dương Mộ Bạch cười khổ: “Nói thì dễ. Anh là người luyện võ, phẫu thuật bình thường sẽ không hồi phục được, chỉ đành như vậy thôi”.
Ngô Bình suy tư nói: “Sư huynh à, em có thể giải quyết vấn đề tim của anh”.
Dương Mộ Bạch ngỡ ngàng: “Cậu có thể ư?”
Anh khẽ gật đầu: “Chỉ cần tiến hành sửa chữa đơn giản và giúp cơ tim khoẻ mạnh hơn, tim của sư huynh sẽ có thể giống như những quả tim bình thường”.
Dương Mộ Bạch nhìn sư đệ của mình, lặng lẽ hỏi: “Sư đệ không đùa đấy chứ?”
Ngô Bình nghiêm mặt đáp: “Bác sĩ không nói đùa”.
Hít một hơi thật sâu, Dương Mộ Bạch nói: “Nếu sư đệ có thể trị khỏi giúp anh, anh sẽ vô cùng cảm kích!”
Có vài câu Dương Mộ Bạch không nói ra, nếu không phải vì tim gặp vấn đề, ông đã trở thành Võ Thần từ lâu, tu vi có khi còn cao hơn đại sư huynh. Bệnh tim là niềm hối tiếc lớn nhất của ông, là “tâm bệnh” thật sự.
Ngô Bình cười bảo: “Anh là sư huynh của em mà. Sư đệ giúp sư huynh là chuyện nên làm, anh đừng khách sáo”.
Dương Mộ Bạch vui vẻ nói: “Được! Sau khi chuyện động tiên được giải quyết, anh sẽ nhờ cậu chữa bệnh cho anh”.
Cả hai tán gẫu được một lúc thì có một đám cao thủ xuất hiện. Dương Mộ Bạch bảo Ngô Bình về nghỉ ngơi trước, rồi dẫn người đến thẳng động tiên.
Không cần nghĩ, Ngô Bình cũng biết kết quả. Thần Thiên giáo rời đi một cách không cam lòng, sau đó động tiên thuộc về Thần Võ Ti.
Tối ấy về nhà, Ngô Mi và Trương Lệ đã nghỉ ngơi, Chu Thanh Nghiên chưa ngủ mà vẫn còn chờ Ngô Bình. Hôm nay, lúc Dương Mộ Bạch đến, cô ấy đã đứng ở tầng hai trộm nhìn mấy lần, cảm thấy đó là một đại cao thủ.
“Anh Ngô à, người đàn ông kia là ai vậy?”
Ngô Bình đáp: “Đó là nhị sư huynh của anh, nhị đương gia của Thần Võ Ti, cao thủ cấp Võ Vương”.
Chu Thanh Nghiên sửng sốt: “Võ Vương ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Đại sư huynh của anh còn là Võ Thần cơ!”
Chu Thanh Nghiên vừa vui vừa ngạc nhiên: “Sau này, chắc chắn anh cũng không thua kém gì họ”.