Phương Lập nhìn thấy cậu đã thành công mở được bí khiếu thứ nhất, bèn nói: “Cậu Ngô đúng là thiên tài, thế mà lại mở được chục nghìn Ấn Bí Khiếu”.
Ngô Bình hỏi ông ta: “Nếu sau này một trăm hai mươi bí khiếu đều đạt đến chục nghìn, tôi sợ không chịu nổi”.
Phương Lập vội nói: “Không phải như thế! Trong một trăm hai mươi bí khiếu này cũng chỉ có mấy cái hoặc mười mấy cái là chủ tu thôi, lợi hại nhất cũng chỉ có mấy chục cái, không ai có thể tu luyện hết toàn bộ chục nghìn ấn. Nếu muốn tu luyện hết, cho dù là nghìn ấn cũng không có khả năng chứ đừng nói là chục nghìn Ấn”.
Ngô Bình: “Ồ, còn có chủ tu à?”
Phương Lập: “Đúng thế, Thánh Cổ Đại Lục có rất nhiều công pháp, mỗi loại công pháp chỉ tương ứng với vài loại bí khiếu, có vài loại, có mười mấy loại, nhiều nhất là mấy chục loại”.
Ngô Bình lập tức hiểu ra: “Thì ra là thế”.
“Những bí khiếu của chủ tu này được gọi là chủ khiếu, còn lại là phụ khiếu. Chẳng hạn như bí khiếu thứ nhất mà cậu Ngô vừa mở đó là chủ khiếu. Cho dù là loại nào công pháp đều phải dùng đến này khiếu”.
“Không ngờ chỉ là tu hành một bí khiếu thôi mà lại khó khăn và phức tạp như thế”.
Ngô Bình hơi bất lực nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao bí khiếu này cũng là cơ bản.
Buổi chiều, Hàn Băng Nghiên thi xong môn cuối cùng, Ngô Bình gọi Mộc Băng Thiền đến cùng đi ăn cơm, tiện thể cậu muốn nhờ cô ấy chỉ dạy thêm kinh nghiệm tu luyện bí khiếu.
Thật ra Mộc Băng Thiền đã lấy lại được phần lớn trí nhớ, chỉ là bây giờ cô ấy vẫn chưa có cách áp mình vào kiếp trước. Cũng may cô ấy nhớ rất rõ mọi chuyện trong mơ, Ngô Bình hỏi gì, cô ấy cũng đều có thể trả lời.
Ăn được một nửa, Ngô Bình hỏi đến một trăm hai mươi bí khiếu tương ứng với những bí lực nào. Phải biết mỗi một bí khiếu có thể thả vào mấy ngàn vạn loại bí lực, một trăm hai mươi cái bí khiếu, vậy thì có vô số cách kết hợp chúng với nhau. Nhưng mỗi cách kết hợp khác nhau thì hiệu quả tạo ra cũng cực kỳ khác nhau. Bởi vậy, Ngô Bình mới nhờ Hàn Băng Nghiên chỉ bảo giùm.
Mộc Băng Thiền căn cứ vào kinh nghiệm trong mơ để nói lại cho cậu biết, bí khiếu cơ thể người có vô số cách kết hợp, nhưng kết hợp hàng đầu cũng không nhiều, vì độ khó của chúng cực kỳ cao, hơn nữa còn là do nhiều người đi trước đã trải qua vô số lần thăm dò, dùng máu và mạng sống để đổi lấy bí mật lớn nhất, bí mật không thể truyền ra ngoài. Sự ảo diệu của tổ hợp bí khiếu bình thường chỉ truyền cho những người có huyết thống, người ngoài đừng hòng biết được.
Cách tổ hợp tốt nhất của bí khiếu này thường được bảo tồn bằng cách của Bí Khiếu Đồ, trong đó tộc người được gọi là “Nhân Bí Đồ”. Bí đồ được chia làm mười ba phẩm theo hiệu quả của nó, bí lực lưu hành trong tu sĩ bình thường đều không nhập phẩm. Bí lực thấp nhất của nhập phẩm là Thập phẩm, theo thứ tự lên trên là Cửu phẩm cho đến Nhất phẩm. Trên nhất phẩm còn có Vương phẩm, Đế phẩm, Thánh phẩm.
Trong đó, nếu có bí khiếu cấp Thần kết hợp với bí đồ Thánh phẩm thì đó là truyền thừa cấp Thần Thánh. Nếu có bí khiếu Huyền phẩm kết hợp với bí đồ Đế phẩm thì đó là truyền thừa cấp Huyền Đế. Cứ thế suy ra, còn có truyền thừa cấp Huyền Vương, cấp Huyền Thánh, cấp Thần Vương, cấp Thần Đế.
Nội dung quá nhiều, Mộc Băng Thiền sợ Ngô Bình không nhớ được, hơn nữa bí đồ không thể giải thích cặn kẽ được, cô ấy bèn lấy một xấp giấy trắng, vẽ lại toàn bộ bí đồ mà cô ấy biết từ trong giấc mơ.
Chẳng mấy chốc bức bí đồ thứ nhất đã được vẽ xong. Phía trên có bảy bí khiếu, tương ứng với bảy loại bí lực cấp Thần. Bảy loại bí khiếu đều được bài bố ở lưng, đầu trên cơ thể người, tên là Thất Tinh Trảm Đạo Đồ, là bí độ Thánh Phẩm. Sau này nếu hắn tu luyện bảy bí khiếu này là chính thì phải tu luyện công pháp cấp Thần Thánh, Thất Tinh Trảm Đạo Quyết.
Ngô Bình hỏi: “Băng Thiền, một người có thể tu luyện nhiều công pháp cùng lúc không?”
Mộc Băng Thiền dừng động tác vẽ lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Theo kinh nghiệm trong mơ thì là có thể, chỉ cần hai công pháp không xung đột với nhau thì có thể tu luyện cùng lúc. Nhưng tu luyện mấy loại công pháp cùng lúc thì giữa các công pháp sẽ xảy ra hậu quả không lường trước được, hậu quả này có thể tốt, cũng có thể là xấu. Tất nhiên cũng có không ít thế lực có kinh nghiệm phong phú, biết công pháp nào có thể trợ giúp cho nhau, công pháp nào khắc nhau nên anh có thể tham khảo”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Vậy cô viết lại những điều này đi. Hôm nay vất vả cho cô rồi, sau khi làm xong chuyện này, tôi nhất định sẽ báo đáp cô”.
Mộc Băng Thiền cười nói: “Không cần đâu, có thể làm gì đó cho anh Ngô Bình là tôi vui rồi”.
Ăn xong, Mộc Băng Thiền lại vẽ thêm bốn bức bí đồ cấp Thánh, còn viết cả trăm công pháp lên một tờ giấy.
Đưa Mộc Băng Thiền về trường, buổi tối Ngô Bình không làm gì cả, chuyên tâm nghiên cứu năm bức bí đồ này. Tham khảo mấy trăm công pháp trên tờ giấy, Ngô Bình phát hiện có hai loại công pháp trong đó tương trợ cho nhau, một là Thất Tinh Trảm Đạo Đồ, hai là Cửu Cung Thiên Cơ Đồ.
Đêm khuya, Ngô Bình bắt đầu tu luyện bí khiếu thứ hai của Thất Tinh Trảm Đạo Đồ dựa theo những gì Thất Tinh Trảm Đạo Đồ ghi chép, bí khiếu này cũng là bí khiếu cao cấp giống bí khiếu thứ nhất.
Nếu không nhờ cậu có Phương Lập và Mộc Băng Thiền, cùng với điều kiện siêu phàm của mình, chỉ sợ mười đời cũng không thể mở được bí khiếu thứ hai. Đọc tiếp tại Tamlinh247.com.vn nhé !!