Ông Hoa: “Nếu không được thì phải tiêu diệt họ”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Tiêu diệt họ ư? Ông Hoa, tôi có phải thiên tiên đâu mà muốn diệt ai thì diệt?”
Ông Hoa cười lạnh: “Đương nhiên cậu không thể có khả năng đó, nhưng tôi thì có. Tôi sẽ giúp cậu vụ này, nhưng cậu cũng phải giúp tôi một việc, được không?”
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ông giúp tôi ư?”
Ông Hoa hừ nói: “Sao? Nghi ngờ năng lực của tôi à?”
Ngô Bình vội nói: “Không, tôi chỉ thấy bất ngờ thôi”.
Ông Hoa: “Bất với chẳng ngờ, tôi có cách rồi”.
Ngô Bình liếc nhìn Đường Băng Vân, cô ấy gật đầu, anh hỏi: “Không biết ông Hoa cần tôi giúp viếc gì?”
Ông Hoa: “Cậu luyện một loại đan dược cho tôi, chắc giờ cậu chưa thể luyện được đâu, nhưng không sao, chờ khi nào cậu luyện được thì giúp tôi vẫn chưa muộn”.
Ngô Bình: “Ông cần tôi luyện đan dược gì?”
“Hoàn Hồn Đan”, ông Hoa đáp.
Ngô Bình ngẩn ra: “Hoàn Hồn Đan?”, sau đó anh nhìn ông Hoa với vẻ khó tin.
Ông Hoa nổi giận hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi đoán hồn phách của ông là con người đúng không?”
Ông Hoa hừ nói: “Thông minh đấy, cậu đoán đúng rồi. Tôi vốn có cơ thể người, nhưng bị kẻ xấu tính kế nên nguyên anh bị thương, cuối cùng đành sống nhờ trong thân xác của con vẹt. Nếu tôi muốn lấy lại thân xác của mình, chắc chắn phải cần đến Hoàn Hồn Đan”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Ông Hoa, cơ thể của ông đang ở đâu? Ai đã hại ông thế?”
Ông Hoa vốn không định nói, nhưng giờ mình đang nhờ vả người ta nên sau khi cân nhắc, ông ấy đồng ý chia sẻ.
Thì ra, ông Hoa vốn là thủ lĩnh của một thế lực lớn nào đó, mới 40 tuổi đã luyện ra nguyên anh và trở thành cường giả Địa Tiên.
Tiền đồ đang rộng mở thì bỗng một lần ngưng luyện nguyên anh phải rèn luyện bằng sấm sét. Ông Hoa không ngờ nguyên anh của mình vừa bay lên tầng mây thì đã có kẻ dán bùa chú lên người ông ấy, khiến ông ấy không thể trở về thân xác được. Cùng lúc đó, có kẻ đã bày trận pháp, dụ thần lôi cực mạnh đến.
Nguyên anh của ông Hoa còn yếu nên không thể chịu được đòn tấn công của thần lôi, nên suýt nữa ông ấy đã hồn bay phách lạc. Do đó, ông ấy nhanh chóng thi triển công pháp rồi mang nguyên anh bị thương nặng rời khỏi Địa Tiên Giới.
Nguyên anh của ông Hoa đang bị thương nặng nên có thể tiêu tan bất cứ lúc nào, để bảo toàn tính mạng, ông ấy phải mượn tạm cơ thể của con vẹt này ngay. Từ đó trở đi, ông ấy cung rời khỏi thân xác này nữa.
Nghe đến đây, Ngô Bình thấy ông Hoa rất đáng thương: “Ông Hoa, thân thể của ông có còn không?”
Ông Hoa: “Đương nhiên là còn rồi. người đó vẫn dùng thân xác ấy để dụ tôi về rồi trừ khử mà. Ngày nào tôi chưa chết thì người đó chưa yên tâm được”.
Ngô Bình thầm nghĩ dù ông Hoa có Hoàn Hồn Đan thì e cũng không về lại thân xác cũ được. Nhưng chuyện này không liên quan đến anh nên anh không buồn nghĩ nhiều cho đau đầu: “Ông Hoa, chờ thời cơ tới, tôi sẽ luyện Hoàn Hồn Đan cho ông”.
Ông Hoa gật đầu: “Ừm, quyết vậy rồi nhé. Tôi sẽ xử lý đám nô bộc của tiên nhân cho cậu. Nhưng từ giờ trở đi, cậu phải mang tôi theo”.
Ngô Bình cười nói: “Không thành vấn đề”.