Một âm thanh lớn vang lên, cửa bị đá văng, Ngô Bình bước vào với vẻ mặt hằm hằm, cậu vung tay phải ba bóng người liền nổ tung, Cổ Thanh Liên liền lấy lại được tự do.
Từ Chí Thân tối sầm mặt, ông ta giật mình, sau đó hằm hằm nhìn Ngô Bình, nghiêm nghị hỏi: “Nhóc con, cậu là ai?”
Ngô Bình không thèm quan tâm đến ông ta, cậu đỡ Cổ Thanh Liên, hỏi: “Chị, chị không sao chứ?”
Cổ Thanh Liên đằng đằng sát khí, nói: “Tên khốn nạn này, tôi sẽ không tha cho ông ta đâu”.
Ngô Bình: “Để tôi giúp chị dạy dỗ ông ta”.
Cậu vừa dứt lời thì niệm chú, bóng đen dưới đất ngưng tụ, biến thành bóng của một quái vật khổng lồ, cơ thể khổng lồ của nó gần như che kín cả văn phòng.
Từ Chí Thân nhìn thấy bóng đen của quái vật khổng lồ thì mặt liền biến sắc, hét lên: “Cậu cũng biết Qủy Ảnh chú sao?”
Ông ta vừa dứt lời thì bóng đen quái vật khổng lồ đó đã tóm lấy hai chân ông ta, kéo ông ta đến trước mặt Ngô Bình. Sức mạnh cực lớn giữ chặt lấy ông ta, khiến ông ta không rục rịch được.
Cổ Thanh Liên rút kiếm ra, chỉ vào giữa trán Từ Chí Thân, lạnh lùng hỏi: “Ông là ai, nói!”
Sự đắc ý và ngông cuồng trước đó của Từ Chí Thân đã biến mất hoàn toàn, ông ta nghiến răng, nhả từng chữ: “Tiên giới Thái Ất, thế gia tu chân hạng nhất - Từ Thị”.
Cổ Thanh Liên kinh ngạc: “Thế gia tu chân hạng nhất! Thân phận này của ông, tại sao lại chạy đến giới thế tục làm một hiệu trưởng trường đại học chứ?”
Từ Chí Thân thản nhiên nói: “Tôi vốn là thế tử nhà họ Từ, nghe nói chỉ có tu luyện lại ở giới thế tục thì mới có thể có được thành tựu ở tương lai. Cho nên, tôi nghĩ cách xóa bỏ ký ức của mình, đến sống ở giới thế tục. Đại khái là bảy ngày trước, tu vi tôi đạt tới mức cần thiết nên đã thức tỉnh ký ức”.
Cổ Thanh Liên: “Chẳng trách thời gian này ông lại thay đổi nhiều như vậy, thì ra bảy ngày trước mới có được ký ức hiện tại”.
Từ Chí Thân hừ một tiếng: “Tôi khuyên cô tốt nhất hãy khách sáo với tôi chút đi, thế lực nhà họ Từ tôi ở tiên giới Thái Ất rất lớn, không phải là người cô gây chuyện được đâu!”
“Bốp!”
Ngô Bình tát một cái lên mặt ông ta: “Có tin tôi giết ông ngay bây giờ không? Nhà họ Từ cái thá gì chứ, ông chết ở đây, thì có ai biết được là chúng tôi ra tay?”
Từ Chí Thân hoảng sợ trong lòng, ông ta rũ mắt: “Tôi với cậu không có thù sâu oán nặng gì, cậu hà tất cứ phải giết chết tôi bằng được vậy? Giết tôi rồi cũng không có lợi lộc gì cho cậu mà?”
Ngô Bình cười lạnh: “Chuyện lúc nãy ông mới làm, cho dù có giết ông cũng là trừng phạt đúng tội!”
Từ Chí Thân nói: “Tôi thừa nhận lúc trước tôi phóng túng, cho rằng bản thân mình trong thế tục là vô địch, không coi ai ra gì. Tôi nhận lỗi với Cổ Thanh Liên, cô Cổ, chỉ cần cô chịu tha thứ cho tôi, tôi đồng ý sẽ bồi thường cho nhà họ Cổ!”
“Bốp!”
Ngô Bình lại tát thêm một cái, lạnh lùng nói: “Ai cần ông bồi thường!”
Từ Chí Thân liên tục bị tát hai cái, sắc mặt vô cùng khó coi, ông ta cắn răng nói: “Cậu bạn, tôi thấy uy lực bí chú của cậu rất mạnh, chắc hẳn không phải nhân vật tầm thường, có thể nói cho tôi biết lai lịch xuất thân của cậu không?””
Ngô Bình cười lạnh: “Thân phận tôi, ông xứng để biết sao?”