Người đàn ông đồ đen: “Thảo nào lão tổ lại xem trọng anh đến thế, anh quả thật có tài năng luyện đan”.
Ngô Bình: “À phải rồi, anh tên gì?”
Người đàn ông đồ đen: “Gọi tôi Hắc Tướng là được”.
Ngô Bình: “Hắc Tướng, đồ ăn của tôi đến rồi, ăn cùng đi”.
Hắc Tướng lắc đầu: “Anh là chủ nhân, tôi không thể dùng bữa chung với anh”.
Ngô Bình cười nói: “Bây giờ anh đã nhận tôi làm chủ nhân rồi à?”
Hắc Tướng: “Trước kia lão tổ nói sau này công tử là chủ tử của Hắc Tướng”.
Ngô Bình gật đầu: “Được thôi”.
Anh lấy đũa ra bắt đầu ăn cơm của mình. Ăn được vài đũa thì nhận ra hương vị này ngon hơn đồ ăn của Hắc Tướng.
Anh vừa ăn vừa hỏi: “Hắc Tướng, cô gái lúc nãy nói cô ta đến viện Hoa Nô, đó là nơi nào?”
Hắc Tướng: “Là nơi dành cho các người ở nha đầu sống. Nhưng thân phận của Băng Ngọc vừa đến đó hơi khác biệt, cô ta là hoa thần của viện Hoa Nô”.
Ngô Bình: “Hoa thần là gì?”
Hắc Tướng: “Tức là người phụ nữ đẹp nhất, sau này cô ta sẽ phục vụ các đệ tử trẻ tuổi có triển vọng nhất trong môn phái. Điều kiện để trở thành hoa thần rất khắt khe, trước cô ta đã có hai mươi lăm năm chưa xuất hiện hoa thần rồi”.
Ngô Bình: “Xem ra là sư tôn bảo cô ta đến”.
Hắc Tướng: “Tất nhiên, chủ nhân là đệ tử của lão tổ, mọi thứ đều phải là tốt nhất”.
Ngô Bình bĩu môi: “Hình như cũng chẳng cho tôi gì cả”.
Hắc Tướng nhìn thoáng qua sách đan đó rồi nói: “Sách đan này là bảo vật vô giá, năm đó không biết có bao nhiêu người tranh đoạt nó. Thế giới chính đã có rất nhiều cao thủ phải chết, cuối cùng rơi vào tay lão tổ. Sách đan này ngoại trừ lão tổ ra không có người thứ hai có thể nghiên cứu đọc hiểu nó, nhưng sau khi chủ nhân đến thì lập tức có thể đọc hiểu nó”.
Ngô Bình cười nói: “Nói thế tức là sư tôn vẫn khá hào phóng”.
Hắc Tướng: “Tối nay chủ nhân cứ nghỉ ngơi ở đây trước đi, ngày mai lão tổ sẽ đến”.
Ngô Bình gật đầu: “Tối nay tôi luyện chế vài lò đan dược, trong sách đan này có rất nhiều phương thuốc, dược liệu ở đây có thể luyện thế một vài đan dược trong số đó”.
Vẻ mặt Hắc Tướng khá phức tạp: “Chủ nhân, bây giờ anh có thể luyện chế được đan dược trong đó sao?”
Ngô Bình: “Được chứ, có lò luyện đan tốt như vậy, còn có ghi chép của rất nhiều thầy luyện đan, đan này dễ hơn rất nhiều”.
Hắc Tướng: “Đan dược mà chủ nhân muốn luyện chế có thể có cấp bậc gì?”
Ngô Bình: “Đan dược đầu tiên mà tôi luyện chế tên là Khai Ngô Đan, là đan dược cấp tám. Còn phẩm chất gì thì phải xem hiệu quả”.
Ăn xong, anh và Hắc Tướng nói chuyện một chốc rồi bắt đầu luyện đan.
Anh hái tất cả dược liệu trong vườn thuốc, sau đó bắt tay vào luyện chế Khai Ngô Đan.
Luyện chế Khai Ngô Đan này không dễ, cũng may trình độ của anh cao, cộng thêm tham khảo sách đan, lò đan đầu tiên cũng đã thành công.
Khi lò luyện đan mở ra, hai tay anh vung lên, hai mươi bốn phù văn do pháp lực ngưng tụ xuất hiện trong không trung, giúp đan dược ngưng tụ.