Mọi người đều ngơ ngác, có thánh chỉ nhanh như thế à?
Ngô Bình mở cửa nhận chỉ, chỉ thấy một cung nhân mỉm cười đứng bên ngoài, ông ta hỏi: “Công tử là thiên tài đã phá được ba kỷ lục liên tiếp đó sao?”
Ngô Bình: “Không dám, chính là tôi”.
Cung nhân cười nói: “Tôi là Lưu Nguyên, là thái giám truyền chỉ trong cung, nhận lệnh đến truyền ý chỉ”.
Nói rồi ông ta hắng giọng nói: “Trẫm nghe nói Ngô Bình đã liên tiếp phá được ba kỷ lục nên cảm thấy rất vui mừng, trẫm cho phép Ngô Bình tham gia trận chung kết ngày mai. Ngày mai trẫm sẽ đích thân đến xem trận đấu, cổ vũ cho cậu”.
Nói rồi ông ta cười nói: “Công tử, bệ hạ vô cùng xem trọng cậu”.
Ngô Bình nói: “"Một người xuất thân từ ngoại tỉnh sao có thể được xem trọng như vậy chứ, thật hổ thẹn”.
Lưu Nguyên cười nói: “Ngô công tử, tương lai của cậu sáng lạn, nếu cậu có thể nằm trong top ba trong trận chung kết ngày mai, bệ hạ chắc chắn sẽ có phần thưởng riêng cho cậu”.
Ngô Bình: “Cảm ơn Lưu công công”.
Vị Lưu công công này nói khách sáo vài câu rồi đứng dậy rời đi. Trên người Ngô Bình không có tiền bèn đưa cho ông ta phiếu vàng mười hai ngàn, Lưu công công vui vẻ nhận lấy.
Tiễn Lưu công công đi, anh cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ bèn nói với các tiêu sư: “Tuy rằng một người ngoại tỉnh đến như tôi đã phá được kỷ lục, cũng không đáng phải khiến hoàng thượng xem trọng như thế chứ?”
Tiêu sư già suy nghĩ một chốc rồi nói: “Tiêu đầu Ngô, Hoàng đế của đế quốc Võ Anh hiện tại rất có thể cần tiêu đầu xuất hiện để trấn áp rất nhiều quý tộc và gia tộc làm lũng đoạn đại hội Võ Đạo trong nhiều năm nay”.
Nghe tiêu sư đó nói như vậy, Ngô Bình chợt hiểu ra bèn nói: “Có lý! Tất cả lợi ích của đại hội Võ Đạo đều đã bị đám người này độc chiếm, Hoàng thượng không muốn chúng tiếp tục độc chiếm nữa, mà sự xuất hiện của tôi lại làm cho Hoàng đế nhìn thấy hy vọng”.
Lúc này tiêu sư đó tỏ ra lo lắng nói: “Tiêu đầu Ngô, đám quý tộc, gia tộc này biết được tâm tư của Hoàng đế e là sẽ bất lợi với cậu”.
Ngô Bình nói: “Bất lợi thì bất lợi vậy, cả đoạn đường đến đây, người gây bất lợi cho chúng ta vẫn còn ít sao?”
Tiêu sư gật đầu: “Cũng phải, thực lực của tiêu đầu đúng là lợi hại, không cần sợ chúng. Vừa lúc có thể nhân cơ hội này kiếm một số tiền ở đế quốc Võ Anh này”.
Ngô Bình cũng không để tâm gì nữa, chỉ ở lại trong quán trọ tu luyện, đợi đến trận chung kết đại hội Võ Đạo ngày mai.
Chẳng mấy chốc trời đã tối, nửa đêm trong sân bỗng xuất hiện một người mặc đồ đen.
Ngô Bình ngồi trong sảnh, anh mở mắt ra lạnh nhạt nói: “Anh có gì muốn chỉ dạy sao?”
Người mặc đồ đen lạnh lùng nói: “Anh phải rời khỏi Đế Đô trong tối hôm nay, nếu muộn thêm chút nữa, anh và tiêu sư của anh sẽ gặp rắc rối”.
Ngô Bình: “Rắc rối gì chứ?”
Người đồ đen cười mỉa: “Rắc rối rất lớn”.
Ngô Bình: “Lớn thế nào?”
Người đồ đen: …
“Anh bạn, người thông minh thì không cần phải nói nhiều cũng hiểu mà nhỉ, chắc anh cũng đã hiểu rõ ý tôi muốn nói là gì chứ, đừng tham gia vào đại hội Võ Đạo, mau đi đi”.