Ngô Bình đi ra khỏi lều, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một luồng ánh sáng màu tím bay tới. Có ba người đàn ông và hai người phụ nữ ở bên trong luồng sáng đó, họ đang định bay qua đỉnh núi.
Một Long Vệ lập tức nói lớn: "Bất cứ tu sĩ nào muốn đi qua cũng phải lập tức đáp xuống đăng ký, nếu không hậu quả tự chịu!"
Nghe Long Vệ nói vậy, một gã đàn ông trong đoàn người kia cười lạnh, hắn giơ tay lên là một đạo kiếm quang màu xám lao xuống đỉnh núi.
Ngô Bình không cử động, Linh Hy ở bên cạnh phất tay một cái, đạo kiếm quang lập tức đi chệch hướng. Đồng thời đoàn người kia như thể bị một bàn tay vô hình tóm lại, bọn họ ai nấy mặt đều vô cùng sững sờ.
Năm người đó nhanh chóng bị áp giải tới trước mặt Ngô Bình, vẻ mặt họ lúc này vô cùng sợ sệt. Họ không thể ngờ ở nơi này lại có cao thủ Thiên Tiên!
Ngô Bình nhổ vỏ hạt dưa ra, hỏi: "Từ đâu đến? Đi qua đây làm gì?"
Gã đàn ông bắn ra đạo kiếm quang ban nãy vội đáp: "Chúng tôi là người của phái Linh Phù, chỉ đang đi du ngoạn mà thôi".
Ngô Bình: "Ban nãy dám dùng kiếm quang tấn công chúng tôi, gan không nhỏ đâu".
Gã đàn ông thất kinh, mặt trắng bệch kêu lên: "Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân có tội, xin các vị giơ cao đánh khẽ, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây ngay!"
Ngô Bình chỉ sang bên cạnh: "Ra đó quỳ, mỗi người nói một trăm nghìn lần câu 'tôi sai rồi, tôi có tội'!"
Đám người này đương nhiên không dám trái lời, lập tức ra quỳ lên phiến đá bên cạnh, đồng thanh nói: "Tôi sai rồi, tôi có tội".
Ngô Bình vươn người giãn gân cốt một cái, sau đó gọi Long Vệ tới, bắt đầu dạy họ cách nâng cao tu vi.
Y thuật, tài luyện đan và kinh nghiệm trải qua nhiều chuyện khiến Ngô Bình có thể dễ dàng nâng cao tu vi cho một ai đó, dù chỉ là một người có tư chất bình thường, nếu được anh hỗ trợ thì vẫn có thể đột phá Võ Quân, Thần Quân như thường.
Đương nhiên cố trở thành Võ Quân hay Thần Quân sẽ hạn chế tu hành của những người này, trừ khi Ngô Bình luôn dẫn dắt họ, không thì sớm muộn cũng có ngày việc tu hành của họ bị đình trệ.
Các long vệ bị hạn chế về mặt tư chất, nếu chỉ dựa vào sức mình thì rất khó đạt được thành tựu cao trên con đường tu hành, Ngô Bình làm vậy sẽ giúp ích rất nhiều cho họ.
Không lâu sau, có một con hổ đen chạy như bay tới. Trên lưng nó có một đạo nhân bụng bự, tay cầm tràng hạt, gương mặt thì tươi cười.
Long vệ vẫn nhắc nhở: “Tu sĩ muốn vào Thiên Kinh thì phải đáp xuống khai báo, không thì tự gánh hậu quả”.
Đạo nhân cười lớn, song vẫn mặc rồi định bay qua.
Ngô Bình bay lên cao rồi tung một chưởng ra về phía con hổ đen, nó gào lên đau đớn rồi lăn lộn ngã xuống, đạo sĩ kia nhanh chóng bay lên, sau đó lạnh giọng nói với Ngô Bình: “Làm thú cưng của tôi bị thương, cậu có biết mình phạm tội gì chưa?”