Ngô Bình ngồi xuống, Y Mị pha cho cậu một ấm trà, nói: “Kiếp trước của tôi nửa đời đau khổ, không dễ dàng gì mới có được một cơ hội tu luyện thành tiên. Nhưng tôi gặp được một người đàn ông độc ác, anh ta lừa của tôi mọi thứ, còn muốn đưa tôi vào chỗ chết. Cũng may tôi nhanh trí, ngay lúc tôi bỏ mình thì đã dùng một món bảo bối bảo vệ thần hồn và tiên lực. Mà thứ anh ta muốn cũng không lấy được, trước lúc tôi chết đã giấu vào nơi tuyệt mật”.
Ngô Bình: “Cô không cần nói với tôi những chuyện này”.
Y Mị cười nói: “Cậu xem tôi là bạn bè, tôi sẽ không giấu gì cậu. Thứ đồ đó ẩn giấu một bí mật khổng lồ”.
Ngô Bình nói: “Tạm thời tôi không có hứng thú với bí mật này”.
Không phải cậu không có hứng thú, mà là không muốn can thiệp vào chuyện này, dù sao năm đó Y Mị cũng không thể bảo vệ được nó chứ đừng nói là cậu.
Y Mị: “Được thôi, vậy sau này lại nói với cậu”.
Sau đó cô ấy đứng dậy đi gặp mặt Y Phú Quốc, con gái thay đổi vẻ ngoài, Y Phú Quốc cũng rất kinh ngạc. Nhưng Y Mị có thể cho ra lời giải thích, chẳng mấy chốc đã tìm được lý do hợp lý.
Bây giờ Y Mị cần thích nghi với thân phận mới, Ngô Bình bèn tạm biệt.
Quay về nhà, Dương Quế Chi đúng lúc làm xong bữa tối, Ngô Bình ăn một chút, sau đó đăng ký báo danh trên mạng, trực tiếp đăng ký học tại học viện y của đại học Thần Kinh.
Sở dĩ đăng ký khoa này chủ yếu là vì bản thân Ngô Bình có y thuật không tệ, bây giờ học y cũng như hổ mọc cánh.
Buổi tối, Ngô Bình tiếp tục luyện tập Huyền Ảnh Công. Tại một tòa nhà cổ ở Trung Châu, một đám cường hào ác báo Trung Châu đang tụ tập, tổng cộng có mười bảy người, bọn họ đều đang nôn nóng đợi chờ người nào đó xuất hiện.
Trong đám người, một ông lão gầy còm tóc trắng đưa mắt nhìn bên ngoài, hỏi: “Sao Long gia còn chưa đến?”
Một người trẻ tuổi mặt trắng trong đám người cười nói: “Đừng vội, Long gia nói rồi, nhất định sẽ đến”.
Nói xong, mọi người có mặt đều lên tiếng ồn ào.
“Long gia trở về từ Thần Kinh, chúng ta đã có chỗ dựa rồi! Tên họ Nghiêm kia càng lúc càng quá đáng, hiện tại miếng thịt ở mâm nào ông ta cũng ăn một miếng. Hừ, sợ là ông ta đã quên mười năm trước, Long gia mới là người nắm quyền Trung Châu chúng ta!”
“Đúng vậy, tuy Long gia không ở đây mười năm, nhưng quy tắc ông ấy lập ta lúc đầu vẫn còn. Nghiêm Lãnh Thạch không nể mặt Long gia. Hừ, lần này Long gia quay về, tôi xem xem ông ta còn kiêu căng thế nào!”
Mọi người đều gật đầu, lợi nhuận của bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều bị Nghiêm Lãnh Thạch lấy mất một ít, kể cả xe taxi, thầu công trình, độc quyền thuốc lá, khu tổ hợp ăn chơi,… Cái gọi là cắt đứt đường tài lộc người khác chẳng khác gì giết cha mẹ người ta, hiện tại bọn họ coi Nghiêm Lãnh Thạch là kẻ thù sống còn, chỉ hận không thể giết ông ấy ngay!
Ngay lúc này, một người đàn ông vóc dáng không cao, trông tầm ba mươi tuổi, mặc đồ vest đen, tay cầm cây gậy đen, chậm rãi đi từ ngoài vào. Sau lưng anh ta có bốn người đi theo với hơi thở mạnh mẽ.
Người này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều đứng dậy, đồng thanh thốt lên: “Long gia!”
Long gia khẽ gật đầu, cười nói: “Các vị, mấy năm không gặp, mọi người vẫn khỏe chứ?”
Mọi người đều tiến lên chào hỏi, hàn huyên một lúc, Long gia nói: “Mọi người tìm tôi là muốn tôi làm gì?”