Mọi người đều rất kinh ngạc, không ngờ Ngô Bình lại còn biết luyện đan? Thậm chí còn nhận được lời mời của Trường Sinh điện.
Trường Sinh điện là một trong hai điện của Thục Sơn. Năm xưa Thục Sơn Môn chỉ truyền lại kiếm đạo nhưng một trong các trưởng lão của Thục Sơn kiếm tông lại bất ngờ mở một tiên phủ và nhờ đó nhận được rất nhiều tài nguyên. Ông ta dùng những thứ có được từ tiên phủ, xây dựng nên Trường Sinh điện.
Người ngoài cho rằng, hiện tại kỹ thuật của Thục Sơn trong lĩnh vực luyện đan vượt trên cả kiếm đạo, Thục Sơn kiếm phái có thể ngồi lên được vị trí môn phái lớn nhất phần lớn là nhờ Trường Sinh điện.
Có điều, luyện đan cần có thiên phú, những năm gần đây, Đan Đỉnh Môn nổi lên, họ có được sự ủng hộ của Vạn Ma Tông và Thần Chú Tông khiến Trường Sinh điện không cách nào chiêu mộ thêm đệ tử ưu tú, dẫn đến việc nhân tài càng lúc càng ít, giờ thì người già chiếm đại đa số trong điện còn người trẻ thì cực kỳ ít.
Trước đây Trường Sinh điện vốn không coi đệ tử trên bảng Nhân Tiên ra gì, nhưng giờ thì thật sự không còn người nữa, Công Tôn Thiện Tài mới chỉ đành đến chọn vài người.
Diện tích của Trường Sinh điện rất lớn, sông nước bao quanh, trên quảng trường rộng lớn có một đại điện nguy nga. Điện cao mấy trăm mét, trước cửa có một trăm cây cột chạm rồng, rất hoành tráng.
Vào trong đại điện, là một sảnh lớn, lúc này bảy ông bà lão đang ngồi với nhau, nhìn chằm chằm vào một lò luyện đan, bàn tán xôn xao.
Một ông lão nói: “Cách luyện chế Lôi Kiếp Đan vẫn chưa đúng, đã thất bại lần thứ bảy rồi, Trường Sinh điện chúng ta không thể gánh nỗi thiệt hại. Tôi thấy dùng cách tôi đề nghị trước đó đi…”
Ông ta chưa nói hết câu, một bà lão đã cười lạnh lùng: “Ý kiến của ông thì bỏ đi, trước đây nghe theo ông chưa từng thành công lần nào, chúng ta cứ từ từ thử đi.. Dù có thất bại mười lần, chỉ cần một lần thành công thì cũng không thiệt”.
Khi họ nhìn thấy Công Tôn Thiện Tài xuất hiện, bà lão nói: “Công Tôn, ông thấy ý kiến của ai trong chúng tôi tốt nhất?”
Công Tôn Thiện Tài mỉm cười, nói: “Tôi gặp một cậu bạn hiểu đan đạo ở bảng Nhân Tiên nên dắt cậu ấy đến đây để mọi người gặp thử”.
Mấy ông, bà lão quan sát Ngô Bình, Ngô Bình nhìn thấy họ thì giật mình, tu vi của mấy cụ này cao không tưởng, xem ra đều là mấy lão quái vật sống trên nghìn năm rồi.
Anh vội nói: “Chào các vị tiền bối”.
Một ông lão tóc đỏ, thân hình cao lớn, mũi to miệng rộng nói: “Công Tôn, ông nói thằng nhóc này hiểu đan đạo sao?”
Công Tôn Thiện Tài gật đầu: “Trưởng lão Văn, nếu ông không tin có thể thử cậu ấy”.
Ông lão tóc đỏ chỉ vào lò đan trước mặt, hỏi: “Đấy là đan dược mà bọn tôi đang luyện, cậu có biết đấy là loại đan dược gì không?”
Ngô Bình đến gần, ngửi mùi thuốc rồi vươn tay ra, đặt lên lò đan và cảm nhận một lúc, sau đó nói: “Bên trong có lôi đình rúng động, lại có một vài dược tính đặc biệt, lẽ nào là Lôi Kiếp Đan?”
Ông lão tóc đỏ bật cười: “Không sai, đấy là Ngũ Lôi Kiếp Đan. Nhóc con, cậu tên gì?”
Ngô Bình: “Vãn bối là Ngô Bình”.
Ông lão tóc đỏ nói: “Tôi tên Văn Thánh, là một trong những trưởng lão của Trường Sinh điện. Cậu bạn thấy lò đan này bọn tôi luyện thế nào?”
Ngô Bình dùng phép nhìn thấu vạn vật và phát hiện đan dược bên trong sắp hỏng, thành phần chính là Ngũ Hành Thần Lôi không cách nào dung hợp được với mấy loại thuốc bổ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ nổ lò.
Anh nói: “Dược liệu không vấn đề nhưng hình như thứ tự thêm dược liệu và nhiệt độ của lửa chưa đúng”.