Vừa ra khỏi thành, đột nhiên phía trước có bốn kẻ nhảy ra chặn đường anh.
Ngô Bình ghìm dây cương, lạnh lùng hỏi: "Các vị chặn tôi lại là có việc gì?"
Một kẻ trong đó cười lạnh đáp: "Ngươi làm hỏng việc của bọn ta, bọn ta tìm ngươi tính sổ!"
Ngô Bình cau mày: "Làm hỏng việc của các người? Các người đang nói đến chuyến giao hàng của tôi sao?"
"Không sai, chúng ta vốn định chặn đường ngươi nhưng nhãi ranh ngươi chạy quá nhanh, làm hỏng việc đại sự của bọn ta!"
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, đáp: "Sao các người biết tôi nhận chuyến hàng này? Lại còn định chặn đường cướp của? Lẽ nào người thuê bảo tiêu đã tiết lộ thông tin?"
Tên kia "hừ" một tiếng: "Không phí lời với ngươi, chịu chết đi!"
Mấy kẻ này đều là cao thủ Bí cảnh, trong đó có tên còn là cao thủ bí cảnh cấp năm. Ngô Bình mặt không cảm xúc, rút thanh đoản kiếm lấy được trên người Trương Tân Giáp ra, trên mặt kiếm có những tia sáng gấp khúc, toả ra sát khí.
Anh vung kiếm về phía mấy kẻ kia, từ lưỡi kiếm bay ra bốn đạo kiếm quang đánh vào ấn đường của bốn kẻ kia. Bốn cao thủ Bí cảnh kia còn chưa kịp ho he gì đã ngã vật ra đất tắt thở.
Đến Ngô Bình cũng giật mình, lẩm bẩm: "Sát lực lớn quá, lúc đó nếu Trương Tân Giáp dùng nó đối phó với mình thì mình không chết cũng bị thương nặng!"
Anh lục soát trên người bốn kẻ kia, tìm được một ít kim phiếu, sau đó tiếp tục hành trình.
Đến trưa, anh đã quay lại tiêu cục, giao cho tổng tiêu đầu thư xác nhận.
Hàn Tuyết Kỳ liếc nhìn bức thư rồi hỏi: "Chuyến đi thuận lợi chứ?"
Ngô Bình: "Lúc tôi đi đám tặc phỉ không đuổi kịp nên chúng chặn tôi trên đường về".
Hàn Tuyết Kỳ cau mày: "Đã giao hàng đi rồi mà bọn chúng vẫn chặn anh lại, việc này có chút kỳ lạ!"
Ngô Bình: "Theo lời bọn chúng nói thì chúng không muốn tôi giao viên đan đó đến chỗ gia chủ nhà họ Dạ".
Hàn Tuyết Kỳ hỏi Long Hành Tôn: "Người nhờ bảo tiêu là ai?"
Long Hành Tôn: "Là ông Hai nhà họ Dạ. Đan dược này cần đưa tới cho con trưởng của gia chủ nhà họ Dạ sử dụng. Nghe nói con trai ông ta đang sắp đột phá Bí cảnh cấp bảy, rất cần viên đan này".
Hàn Tuyết Kỳ cười nói: "Việc này thú vị đây. Xem ra là ông Hai này không muốn cháu trai mình thăng cấp. Vốn chuyện này không liên quan đến chúng ta, nhưng chúng lại ra tay với người của tiêu cục, vậy thì chúng ta buộc phải phản công".
Nói rồi, tổng tiêu đầu nói với Long Hành Tôn: "Anh lại tới nhà họ Dạ một chuyến, nói rõ chuyện này".
Long Hành Tôn gật đầu: "Vâng".
Sau khi Long Hành Tôn lui xuống, Hàn Tuyết Kỳ nói: "Ngô tiêu đầu, lần này là yêu cầu hộ tống khẩn cấp nên thân chủ đưa ra giá cao ngất trời là hai triệu lượng. Lần này đều là công lao của một mình anh, cho nên anh sẽ được lĩnh một triệu rưỡi”.
Ngô Bình: "Cám ơn tổng tiêu đầu”.
Hàn Tuyết Kỳ: "Anh không cần cảm ơn tôi, tiền này là anh tự mình kiếm được. Trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, buổi chiều có chuyến hàng quan trọng, tôi sẽ đích thân hộ tống, anh có thể đi cùng tôi”.
Tổng tiêu đầu hiếm khi tự mình làm bảo tiêu, nếu đích thân ra tay thì nhất định là phi vụ lớn. Ngô Bình không khỏi tò mò: "Tổng tiêu đầu, lần này chúng ta cần hộ tống thứ gì vậy?"
Hàn Tuyết Kỳ: "Lần này chúng ta sẽ hộ tống một người, chúng ta phải bảo vệ người này an toàn tới thành Huyền Thiết cách đây hơn năm nghìn dặm".
“Hộ tống người?” Ngô Bình kinh ngạc.