Về sau, Yên Li đã được các cao thủ của Thánh Vu Môn cứu ra rồi trốn tới một nơi không ai biết để chuyên tâm tu luyện. Bây giờ, cô ta xuất hiện là để vực dậy Thánh Vu Môn và trả thù nhà họ Dạ.
Cô ta kể, ngày Thánh Vu Môn bị tấn công, có khá nhiều người dân địa phương đã nhân cơ hội đó vào môn phái hôi của, rất có thể Quỷ Long Vương cũng là một trong số đó.
Nghe đến đây, Ngô Bình nói: “Nhà kia có thể tiêu diệt được Thánh Vu Môn, chứng tỏ có thực lực rất mạnh”.
Yên Li lạnh giọng nói: “Dù có mạnh đến đâu thì tôi cũng sẽ giết cho bằng được”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, Hắc Thiên Giáo sẽ ủng hộ cô”.
Một lát sau, anh nói tiếp: “Chắc không chỉ có cô là cao thủ của Thánh Vu Môn đúng không?”
Yên Li: “Đương nhiên! Nhĩ lão và tứ quái đều còn cả, họ sẽ giúp tôi dựng lại môn phái”.
Ngô Bình: “Tôi cũng mong thánh nữ có thể làm được. Vậy tôi sẽ không lấy bộ xương thuỷ tinh ở chỗ của Quỷ Long Vương nữa”.
Không phải là Ngô Bình hào phóng, mà là các lời nguyên ấy rất quỷ dị, dù anh có lấy được thì cũng chưa chắc đã dùng được.
Yên Li thấy hơi bất ngờ, cô ta nghi hoặc hỏi Ngô Bình: “Giáo chủ Ngô đúng là đối tượng hợp tác lý tưởng!”
Ngô Bình cười nói: “Quá khen”.
Sau đó, anh nói với Chu Mi: “Chu trưởng lão, cô dẫn Yên Li trưởng lão đến đó đi”.
Chu Mi không muốn cho lắm, dẫu sao suýt nữa Yên Li cũng đã huỷ dung của cô ấy, nhưng Ngô Bình đã hạ lệnh thì cô ấy phải nghe theo thôi.
Sau khi Yên Li và Chu Mi đi rồi, Ngô Bình ăn bữa sáng do Lina chuẩn bị, sau đó về trang viên Lý Thị.
Ngày mai, anh phải tới tham gia sự kiện của tổng thương hội Nam Dương với ông nội, vì thế cần chuẩn bị một chút, để hỗ trợ ông giành được chức hội trưởng.
Lý Vân Đẩu đang ngồi câu cá, Lý Niệm Tổ móc mồi câu, hai bố con song kiếm hợp bích nên đã câu được khá nhiều cá.
Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh rồi nói: “Ông ơi, cho cháu hỏi về quy tắc tuyển chọn hội trưởng của tổng thương hội Nam Dương”.
Lý Vân Đẩu cười nói: “À, để ông nói cho nghe”.
Lý Vân Đẩu nói, bầu chọn của thương hội Nam Dương do các thành viên lý sự và tinh anh tổ chức. Một phiếu của người lý sự tương đương với một trăm phiếu của các thành viên tinh anh.
Ai có tổng phiếu bầu cao nhất thì sẽ được chọn làm hội trưởng, ví dụ như hội trường trước đã có tổng 1350 phiếu bầu.
Hội trưởng có quyền lực rất lớn, như chỉ đạo hội phó làm việc, bổ nhiệm vị trí cho các thành viên, ngoài ra còn có quyền thêm hoặc loại trừ các thành viên mới cũ. Đương nhiên quyền hành lớn nhất là thuộc về ngân hàng Nam Dương.
Ngân hàng này có vốn cả chục nghìn tỷ, còn hội trưởng lại có tầm ảnh hưởng nhất định với ngân hàng. Song, nếu có quyết sách quan trọng nào đó thì cần tất cả thành viên lý sự cùng thông qua.
Nghe thấy thế, Ngô Bình cảm thấy quyền lực của chức hội trưởng này rất lớn, nếu không chọn được người tài đức thì hỏng ăn ngay.
Ngô Bình nói ra điều mình suy nghĩ, Lý Vân Đẩu nói: “Thật ra hội trưởng đầu tiên cũng không có quyền hạn lớn lắm đâu, là do các hội trưởng sau này thi nhau thay đổi quy định để kéo bè kết phái đấy. Dần dà, quyền hành của hội trưởng ngày càng lớn, cuối cùng thì như bây giờ. Mỗi năm, tầm ảnh hưởng của thương hội Nam Dương lại lớn hơn một chút, các hội viên cũng nhiều gấp đôi rồi. Nhưng ngày càng loạn, các hội viên mất đoàn kết, có người còn rời bỏ thương hội rồi ra làm riêng”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Ông ơi, Juharto bị quả báo rồi, cả gia tộc đều bị tiêu diệt hết. Nhưng một người con trai của ông ta vẫn còn sống, hắn sẽ kế thừa gia sản, cháu đã khống chế hắn rồi, hắn sẽ chuyển hết gia sản của nhà mình sang cho Hắc Thiên Giáo”.