Long Hành Tôn nhất thời đỏ mặt, đáp: "Tiểu thư, mặc dù tôi đánh không lại nhưng thêm người thêm sức".
Hàn Tuyết Kỳ: "Được rồi, cứ bình tĩnh chờ tin tốt đi".
Lại nói Ngô Bình, sau khi ra khỏi tiêu cục thì lập tức vọt lên không trung rồi dùng bí lực bay thật nhanh. Chỉ sau vài cú bật mà anh đã đi được mấy chục dặm đường.
Lúc này, có tám kẻ nấp ở gần tiêu cục chờ Ngô Bình ra ngoài. Nhưng điều khiến bọn chúng kinh ngạc là Ngô Bình vừa đi ra đã bật nhảy lên tới độ cao mấy trăm mét, chẳng mấy chốc đã không thấy tăm hơi đâu nữa!
"Đáng chết! Không ngờ hắn có khinh công lợi hại như vậy, mau đuổi theo!"
Thế nhưng, mấy tay này không bay cao bay xa được như Ngô Bình, sau cùng không thể đuổi kịp anh.
"Hỏng rồi, mau liên lạc với người ở thành Ám Dạ, bảo họ chặn hắn lại, nhất định không được để hắn giao được đan dược cho gia chủ nhà đó!"
Ngô Bình đi rất nhanh, chưa tới hai tiếng đồng hồ là đã có mặt ở thành Ám Dạ. Đích đến của anh lần này là nhà họ Dạ ở thành Ám Dạ. Nhà họ Dạ là gia tộc lớn nhất ở đây, nơi đâu trong thành cũng có người của họ.
Ngô Bình ở trên không trung quan sát thì phát hiện một nơi đèn đuốc sáng trưng nên lập tức hạ cánh xuống nơi đó.
Anh hạ cánh xuống sân của một căn nhà lớn. Vừa tiếp đất, xung quanh anh có mấy chục võ sư bảo vệ vây lại, quát lớn: "Kẻ nào vậy?"
Ngô Bình giơ ra huy hiệu của tiêu cục Uy Hổ để chứng minh thân phận rồi nói: "Uy Hổ tiêu cục đưa hàng tới cho nhà họ Dạ. Xin hỏi, đây là nhà họ Dạ phải không?"
Vừa nghe Ngô Bình là người của tiêu cục, những võ sư này thở phào nhẹ nhõm. Một người hỏi: "Đây là khu nhà chính của nhà họ Dạ, anh tới đưa đan dược phải không?"
Ngô Bình: "Đúng vậy, mời gia chủ nhà họ Dạ đem ấn gia chủ ra để nhận hàng".
Tiêu cục để đề phòng việc giao nhầm cho người khác nên yêu cầu thân chủ khi nhận phải dùng ấn ký của mình để chứng minh thân phận.
Một võ sư nói: "Được, mời theo tôi".
Ngô Bình được mời tới một đại sảnh, đợi chưa tới nửa phút thì một người đàn ông trung niên đã nhanh chóng bước ra. Vừa chạm mặt, ông ta đã hỏi: "Đan dược tới rồi sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đan dược ở đây, các hạ là gia chủ nhà họ Dạ sao?"
Người đàn ông gật đầu, lấy ra ấn trượng của mình. Ngô Bình đối chiếu ấn trượng đó với ấn trượng trong bức thư, sau đó gật đầu nói: "Gia chủ nhà họ Dạ, đồ của ông đây, mời nhận lấy".
Gia chủ nhà họ Dạ nhận lấy cái hộp, vội vã mở ra. Trong hộp là một lọ đan dược. Ông ta mở nắp lọ, mùi thơm phảng phất toả ra.
Ông ta cười nói: "Tốt lắm, chính là nó! Người đâu, trọng thưởng!"
Có người đem tới hai tờ kim phiếu đưa cho Ngô Bình, mỗi tờ trị giá hơn hai mươi nghìn lượng vàng!
Ngô Bình: "Gia chủ đã nhận được đồ thì xin hãy viết một bức thư xác nhận đã nhận hàng".
Gia chủ nhà họ Dạ gật đầu, sai thuộc hạ mang giấy bút tới rồi viết một bức thư giao cho Ngô Bình, cười nói: "Tiêu cục của các vị đúng là thần tốc, chỉ hai tiếng đã giao tới rồi, chúng tôi vô cùng biết ơn. Sau này những công việc giao nhận thế này chắc chắn sẽ lại nhờ tiêu cục giúp đỡ".
Ngô Bình: "Đa tạ".
Sau khi nhận thư xác nhận, Ngô Bình xin phép cáo từ. Lúc đi thì vội nhưng lúc về thì không cần quá vội vàng nên anh cưỡi ngựa thong thả ra về.