Ngô Bình: "Bà ấy là mẹ của anh, có gì mà phải sợ? Bây giờ anh đi gặp bà ấy rồi nói anh vừa chết một lần, bây giờ được sống lại, vì vậy trong lòng có vài thắc mắc muốn hỏi bà ấy”.
Doanh Hoàng trầm ngâm một lát: "Được, ta đi hỏi đây”.
Không bao lâu sau, Ngô Bình đã đến nơi ở của Thái Hậu, Ngọc Khôn Cung.
Đến trước cửa, Ngô Bình đã nghe thấy tiếng niệm Phật tịnh tâm thư thái, anh tỉ mỉ lắng nghe một lúc, đang định mở cửa thì tiếng niệm Phật dừng lại, một giọng nói dịu dàng hiền từ vang lên.
"Thuần Nhi, vào đi”.
Doanh Hoàng tên là Đoàn Thuần, nghe vậy bèn đẩy cửa đi vào.
Đi vòng vo mấy lượt thì đến một gian phòng, trong phòng thờ cúng một pho tượng phật, cao tầm năm thước. Trước Phật có một người phụ nữ trung niên đang quỳ trên đất, tay trái cầm tràng hạt, tay phải gõ mõ.
Ngô Bình đi vào, bà nghiêng người cười hỏi: "Thuần Nhi, muộn thế này rồi, con có chuyện gì sao?"
Lúc này Doanh Hoàng Đoàn Thuần mở miệng nói: "Mẫu hậu, trước đây con bị ma ám, người biết không?"
Thái Hậu hơi kinh ngạc: "Lần trước gặp con, mẹ không thấy có gì khác thường, lúc đó con bị ám rồi sao?"
Doanh Hoàng gật đầu: "Yêu ma đó rất mạnh, ngay cả con cũng không thể chống lại được, tất nhiên người không thể nhìn ra được”.
Thái Hậu khẽ thở dài: "Vậy yêu ma đó được giải trừ chưa?"
Doanh Hoàng: "Yêu ma đó đã chiếm đoạt ký ức của con, thật ra con đã chết rồi, nhưng sau đó lại sống lại”.
Thái Hậu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt”.
Doanh Hoàng: "Mẹ, lời nguyền bất tử trên người con xuất hiện từ khi nào vậy ạ?"
Sắc mặt Thái Hậu cứng đờ, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài: "Nếu con đã hỏi thì mẹ sẽ nói cho con biết. Lời nguyền bất tử của con có liên quan đến thân thế của con”.
Doanh Hoàng sững sờ: "Thân thế của con?"
Thái Hậu: "Vậy có lẽ con cũng nhớ, từ khi con còn nhỏ, con rất ít khi gặp cha của con. Mà anh ấy nhìn thấy con cũng sẽ rất khách sáo. Giữa hai cha con không hề có tình phụ tử mà người bình thường nên có”.
Doanh Hoàng suy nghĩ một lúc, đúng thật là như thế, mối quan hệ giữa anh ta và cha vô cùng xa lạ, thậm chí lúc gia đình tụ họp tổ chức tiệc tùng, anh ta cũng không tham gia.
Thái Hậu: "Anh ấy cũng không phải là cha ruột của con, thân phận thật sự của anh ấy chỉ là một nô bộc bên cạnh cha con”.
Doanh Hoàng thật ra cũng không bất ngờ lắm, anh ta sớm đã có phán đoán tương tự, chỉ là không nói ra mà thôi. Bây giờ Thái Hậu đã nói ra sự thật, anh ta bèn hỏi: "Mẹ, vậy cha con là ai?"
Thái Hậu: "Cha của con là hậu duệ của Thiên Đế, có huyết mạch của Thiên Thánh. Chuyện này vô cùng cơ mật, chỉ có ta biết. Trước đây không nói với con là vì sợ chuyện này sẽ biến thành gánh nặng cho con. Bây giờ con đã lớn rồi, cũng có thực lực và năng lực phán đoán, đến lúc nói cho con biết rồi”.