Ngô Bình phát hiện, Thu Vô Dạ đã là Địa Tiên Thần Hoá rồi. Anh ngẫm nghĩ rồ lấy một viên Tam Bảo Thần Đan ra, nói: “Đây là đan dược mà tôi mới luyện chế, hôm nay tôi tặng cho anh”.
Thu Vô Dạ nhận lấy đan dược một cái là cảm nhận được sự phi phàm của nó ngay, anh ta cười nói: “Không dưng lại nhận quà thế này, tôi ngại quá”.
Ngô Bình: “Chúng ta kết bạn thì phải bày tỏ thành ý, thật ra tôi cũng có chuyện nhờ anh”.
Thu Vô Dạ cười nói: “Anh Ngô cứ nói”.
Ngô Bình: “Nhà vợ tôi đang sống ở Hải Thành, hi vọng anh có thể để mắt đến họ”.
Thu Vô Dạ: “Chuyện nhỏ, chỉ cần anh Ngô nói một câu là được, cần gì tặng tôi đan dược”.
Ngô Bình: “Dù không nhờ anh giúp thì tôi vẫn chuẩn bị viên đan dược này để tặng cho anh, anh sắp đột phá Long Môn rồi đúng không? Có lẽ viên đan dược này sẽ giúp ích được cho anh đó”.
Thu Vô Dạ vội nói: “Cảm ơn anh Ngô!”
Hai người nói chuyện đến sáng sớm thì Ngô Bình mới ra về.
Về đến nhà họ Nhậm, anh lấy nhẫn trữ đồ rồi mở ra, bên trong có khá nhiều đồ, gồm một cái hộp ngọc được để ở một chỗ riêng, Ngô Bình mở tiếp ra thì thấy có một hạt châu đang toả ra khí tức kỳ diệu.
Anh tu luyện Đại Mệnh Vân Thuật nên biết ngay đây là khí tức của vận khí: “Chắc chắn đây là Thiên Vận Châu”.
Ngay khi anh cầm hạt chây lên, thần thai đã rung lên, anh biết thần anh sắp xuất hiện nên đã lặn sâu xuống biển để chờ đón giây phút quan trọng ấy.
Thùng thùng!
Thần thai cử động vài cái rồi có khí tức kỳ lạ xuất hiện, mây đen che phủ bầu trời, khí tức mạnh mẽ khiến người ta khiếp sợ.
Thường thì khi Anh Biến sẽ có hiện tượng lạ xuất hiện cùng, ví dụ như cả căn phòng thơm ngát hoặc ban ngày xuất hiện ánh sáng đỏ.
Nhưng lúc này, bầu trời chỉ có mây đen và sấm chớp, gió lớn nổi lên, sóng biển cuộn trào.
Thần thai bắt đầu nứt ra, một tia thần quang chui ra ngoài rồi bay lên thiên cung.
Sau đó, thần quang đã ngưng tụ thành thần anh.
Thần anh này rất cao lớn, ngay khi hoá thành thực thể, nó đã giống hệt Ngô Bình. Thần anh này mặc tiên y Cửu Bảo, toàn thân được thần quang bao phủ, khí thế thì vang dội, khiến các bá chủ dưới biển trong phạm vi mấy trăm cây số gần đó đều phải nín thở vì sợ bị phát hiện.
Đây chính là thần anh của Ngô Bình, thần anh vươn vai rồi cử động, sau đó ngước lên hỏi sấm sét trên trời: “Định đánh tao hả? Xuống đê!”
Rẹt!
Một tia sét giáng mạnh xuống đỉnh đầu thần anh, đó là lôi kiếp hay còn được gọi là thiên kiếp!
Thần anh của Ngô Bình quá mạnh, nó vừa xuất hiện thì lôi kiếp đã đến rồi.
Tia sét giáng xuống người nó xong thì tan biến luôn, còn thần anh thì như được gãi ngứa.
Trên một hòn đảo nhỏ hình tròn cách đó vài nghìn cây số, có một con cá khổng lồ ngoi lên nhìn về phía Ngô Bình đang độ kiếp.
Một cô thiếu nữ đứng trên lưng rùa cũng đang nhìn về phía lôi kiếp rồi nói: “Ông rùa, thần anh của người này mạnh quá, lưu anh ngày xưa của anh tôi cũng không được như vậy”.