Mắt Linh Xà ánh lên vẻ lo lắng: “Bây giờ, Mễ Quốc có thể chiết xuất gen từ hài cốt của các thần linh thời viễn cổ, sau đó cho vào trong gen của con người hiện đại. Đó chính là kế hoạch Tạo Thần của họ! Dù khả năng thành công còn thấp, nhưng đã có trường hợp thành công rồi! Những người có gen của thần linh đều mạnh lắm”.
Ngô Bình cau mày: “Cho gen của thần linh vào cơ thể con người hiện đại ư?”
Linh Xà: “Ban đầu tôi cũng thấy rất bất khả thi, nhưng họ vẫn làm được!”
Hai người vừa trò chuyện được một lát thì có một tốp người đi vào, một người trong số đó nói với Ngô Bình: “Thủ lĩnh Ngô, tôi là Phí La của Tiên Viễn, xin lỗi cho tôi mượn nơi này để nói chuyện với Linh Xà một lúc”.
Ngô Bình: “Được”, sau đó anh cùng những người khác đi ra ngoài.
Ra ngoài rồi, Trịnh Hoài cười lạnh nói: “Người của Tiên Viện ngông thế không biết, họ không nghĩ nếu không nhờ thủ lĩnh thì họ có gặp được Linh Xà không à?”
Trần Tố: “Hậu thuẫn cho họ là các thế lực lớn thuộc Địa Tiên Giới đấy, nhịn chút đi”.
Thấy thế, Ngô Bình hỏi: “Mình cứ làm tốt việc của mình, còn đâu kệ họ”.
Trịnh Hoài nói: “Vâng”.
Ngô Bình đi tới nơi ở của thủ lĩnh, đó là một căn nhà độc lập. Phía Bắc là một ngôi nhà nhỏ năm tầng, đằng trước có vườn hoa, cảnh vật khá đẹp.
Không lâu sau, Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch đã tới, họ mới nhận được tin Ngô Bình được bổ nhiệm làm thủ lĩnh.
“Sư đệ, chúc mừng nhé”, Diệp Thiên Tông rất vui.
Ngô Bình: “Sư huynh, em làm thêm chức này chắc sẽ bận lắm”.
Diệp Thiên Tông: “Mới lên ai chẳng thế, thêm một thời gian nữa thì mình chỉ đạo cho cấp dưới làm thôi. Trừ khi có việc quan trọng thì mới phải đích thân làm”.
Ngô Bình: “Sư huynh nói phải”.
Diệp Thiên Tông: “Bọn anh tới một là để chúc mừng cậu, hai là muốn báo cho cậu biết một tin, sư phụ gửi lời nhắn”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Sư phụ gửi lời nhắn ạ?”
Diệp Thiên Tông gật đầu: “Sư phụ bảo sắp tới sẽ rời Địa Tiên Giới rồi gặp chúng ta”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Tốt quá! Em còn định đến Địa Tiên Giới tìm người đây”.
Dương Mộ Bạch đưa thẻ bài màu đen cho Ngô Bình rồi nói: “Sư phụ nhờ người gửi cho cậu đấy, nếu cậu đến Địa Tiên Giới thì dùng nó để liên lạc với người”.
Ngô Bình cầm lấy xem thì biết nó là một loại pháp khí đơn giản có tên bùa truyền tin. Khi sử dụng, chỉ cần truyền thần niệm vào là có thể liên lạc được với người có thứ tương tự. Tác dụng của nó tương tự như điện thoại di động nên rất tiện.
Anh cười nói: “Xem ra sư phụ biết em định đến đó rồi”.
Diệp Thiên Tông: “Sư đệ, giờ cậu là thủ lĩnh của Thiên Long rồi, sau này làm gì cũng phải để ý”.
Ngô Bình: “Em nhớ rồi”.
Dương Mộ Bạch: “À, anh đã bảo Diệp Huyền đón gia đình cậu đến nhà anh. Anh ở đó lâu rồi, cảnh vật được lắm, sau này nhà cậu cứ sống ở đó”.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn nhị sư huynh”.
Dương Mộ Bạch: “Đừng khách sáo, sau này cần gì thì cứ bảo với anh”.
Ngô Bình: “Sư huynh, anh còn rượu không?”
Dương Mộ Bạch giật mí mắt rồi nói: “Hết rồi, hết nhẵn rồi”.
Kho rượu quý của ông ấy đã bị Ngô Bình cuỗm hết, đến giờ ông ấy vẫn chưa hết đau lòng.