Một đại tướng của phe địch đang ngồi trên một chiếc chiến xa sang trọng trong doanh trận, đây là một bán thần nên hoàn toàn coi thường tướng sĩ của Thất Châu. Trước đó, gã đã tung hoành thiên hạ, phe đối đầu vừa tấn công đã lập tức tan rã, sau đó chịu cảnh giết chóc.
Liên tiếp nhiều lần thắng lợi khiến đại tướng quân này có cảm giác khinh địch. Tuy Thất Châu đã từng đánh bại yêu binh, nhưng gã vẫn nghĩ rằng lực chiến đấu của người bình thường không thể so với người đã uống Thần Đan được.
Đột nhiên có người đến báo: “Đại tướng quân, quân địch đã cho binh sĩ bao vây cả hai cánh trái phải, đồng thời còn có quân chặn ở phía sau, khả năng cao chuẩn bị tổng tấn công chúng ta”.
Đại tướng quân cười lạnh nói: “Bao vây rồi tổng tấn công ư? Ha ha, đúng là nực cười! Tất cả nghe lệnh, binh sĩ hãy chia làm bốn nhánh rồi nghênh đón quân địch”.
Vì thế, đại quân của đế quốc Võ Thần đã tách làm bốn, sau đó nghênh chiến với đại quân của Tư Không Vũ.
Lúc này, Ngô Bình phát hiện Vân Tịch cũng đang trốn trên không, vì thế anh đi tới cạnh rồi cười nói: “Bày binh bố trận không phải sở trường của anh, nhưng anh nghĩ chắc Tư Không Vũ sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu”.
Vân Tịch: “Huyền Bình, anh đến lâu chưa?”
Ngô Bình: “Mới thôi”.
Vân Tịch cười nói: “Phía em thì không có vấn đề gì, kiểu gì đế quốc Thần Võ cũng đại bại”.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì quân lính của hai phe đã bắt đầu va chạm, rõ ràng trang bị của Thất Châu mạnh hơn, binh lính cũng có tố chất cao hơn, ngoài ra còn có chiến xa và pháo tiên hỗ trợ nên họ lập tức chiếm thế thượng phong.
Một nghìn quả pháo tiên phát nổ ở phía xa, làm quân lính của phe địch chao đảo, họ chưa kịp hoàn hồn thì quả pháo thứ hai đã bay đến.
Sau ba quả pháo, đại quân của Thất Châu đã ùa lên, họ với thực lực một địch mười nên phía quân địch đã thiệt hại nặng nề.
Lúc này chiến trận mới phát huy tầm quan trọng của mình, mười nghìn cường binh tự hình thành một chiến trận tấn công, họ như một mũi thương nhọn tấn công quân địch.
300 nghìn tinh binh thì hình thành một chiến trận thu hoạch, khí tức của họ nối liền, tạo thành uy lực mạnh mẽ.
Đội quân ở mé trái và phải cũng nhanh chóng lao tới để cùng chiến đấu với hai mé quân khác.
Ngô Bình thấy thế thì nói: “Lực chiến đấu của binh sĩ nhà bình khá ổn, mạnh hơn cả phe địch, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì vẫn còn hạn chế”.
Vân Tịch: “Thế là ổn lắm rồi, à anh này, đánh thắng trận này xong thì mình làm gì tiếp?”
Ngô Bình: “Ông bảo anh làm hoàng đế, em thấy sao?”
Vân Tịch cười nói: “Cũng được mà, nhưng em nghĩ anh nên bắt tay với hoàng tộc Đại Thương”.
Ngô Bình: “Bắt tay với họ ư?”
Vân Tịch gật đầu: “Theo em biết thì hoàng tộc Đại Thương đã dần khống chế bốn đại vương tộc và mười đại quý tộc, chỉ cần nắm được các hoàng tộc này thì chúng ta có thể dễ dàng kiểm soát được cả khu vực”.
Ngô Bình: “Khu vực mà hoàng tộc Đại Thương quản lý lớn đến đâu?”
Vân Tịch: “Diện tích gấp Thất Châu mười lần luôn”.
Ngô Bình nói: “Đây cũng là ý hay!”