Tiến vào trong nhà, đầu tiên bọn họ đặt lò luyện đan vào trong một đại điện, một người đàn ông trung niên mắt dài mày mảnh đi tới, sau khi ông ta nhìn thấy lò luyện đan, hai mắt lập tức tỏa sáng, bước lên cẩn thận nghiên cứu, trong miệng không ngừng phát ra tiếng khen ngợi.
“Lò luyện đan tốt! Kết cấu tuyệt diệu!
Ngô Bình nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Không phải ông nói đây là lò luyện đan của ông à? Sao trông vẻ cứ như chưa thấy bao giờ?”
Người đàn ông trung niên sững sờ, ông ta liếc nhìn Ngô Bình, hỏi: “Anh là ai?”
Người dẫn Ngô Bình và Tiểu Vũ tới vội nói: “Mã đan sư, anh ta chính là người trộm lò luyện đan, tôi mang tới cho cậu xử lý”.
Mã đan sư này hừ một tiếng: “Thứ đồ hỗn láo, đồ của bản đan sư mà cũng dám trộm?”
Ngô Bình giận quá hóa cười: “Ông biết xấu hổ không vậy? Chỉ dựa vào chút bản lĩnh này của ông mà đòi chế tạo ra lò luyện đan như thế này sao?”
Mã đan sư giận dữ: “Khốn kiếp, dám vô lễ với bản đan sư, người đâu, cắt lưỡi tên này cho tôi!”
Mấy người dẫn Ngô Bình tới sải bước đi lên muốn đè anh xuống, Ngô Bình cười khẩy, đợi mấy người kia lại gần, cơ thể anh khẽ rung lên, mấy người kia lập tức bay ra ngoài, nặng nề đập xuống mặt đất.
Mã đan sư khiếp sợ nói: “Mau gọi người!”
Ngô Bình giơ tay nắm tóc của Mã đan sư này, hung hăng đạp mấy phát lên bụng ông ta, khiến ông ta đau đến mức kêu gào thảm thiết, mồ hôi lạnh túa ra.
“Tôi hỏi ông, lò luyện đan này là của ông sao?” Ngô Bình hỏi.
“Không phải của tôi, là của cậu, xin hãy tha mạng, đừng đánh nữa!” Mã đan sư này cầu xin tha thứ.
Ngô Bình ném ông ta xuống mặt đất, lạnh lùng nói: “Chỗ ở này của ông được đấy, nhường cho tôi ở, như thế nào?”
Mã đan sư biết đã gặp phải kẻ khó chơi, vội vàng nói: “Vâng vâng, tất cả đều nghe theo sắp xếp của cậu!”
Ngô Bình: “Đi, dẫn tôi đến phòng luyện đan xem thử”.
Mã đan sư đang bị thương vẫn cố nén đau nhức, dẫn Ngô Bình đến phòng luyện đan.
Phòng luyện đan của ông ta lớn chừng bảy tám gian phòng, bên trong bày đủ loại dược liệu, còn có các loại vật dụng, than lửa… dùng để luyện đan, trong đó cũng một chiếc lò luyện đan.
Ngô Bình kiểm tra lò luyện đan của ông ta, chính là loại sơ cấp nhất, anh lập tức vứt sang một bên, sau đó chuyển lò luyện đan của mình tới.
Anh cho những người còn lại lui ra, chỉ để lại Tiểu Vũ và Mã đan sư, sau đó đốt lò, bắt đầu luyện đan. Bây giờ anh nắm giữ linh lực và nguyên thần, luyện đan đã không còn là việc khó khăn gì.
Anh hỏi: “Ông tên là gì?”
Mã đan sư: “Tại hạ Mã Bảo Ngọc”.
Ngô Bình: “Thuật luyện đan này của ông cũng mới chỉ là nhập môn, đúng lúc tôi cho ông xem luyện đan chân chính là như thế nào”.
Sau đó, anh lấy dược liệu ra, bắt đầu luyện chế một loại đan dược nguyên thần mạnh mẽ, chính là Nguyên Thần Đan.
Quá trình anh luyện đan lưu loát như mây trôi nước chảy, mỗi một đan quyết, mỗi một chú ngôn đều có thể xưng là hoàn mỹ, hơn nữa toàn bộ quá trình liền mạch, không hề gián đoạn.
Khoảng hai khắc sau, Ngô Bình vỗ lò luyện đan một cái, chợt có năm sợi đan khí bay ra, ngưng tụ thành năm viên đan dược trong tay anh.