Xong mọi chuyện, anh lại đưa năng lượng của sáu Bá tước vào sáu cơ thể của tu sĩ Đạo Cảnh tầng ba, sức mạnh lập tức tăng lên.
Ngay cả năng lượng của ba mươi tám tên Tử tước đều được chuyển cho ba mươi tu sĩ Đạo Cảnh tầng một.
Ngoài ra, anh còn giết mấy trăm gã Tử tước, địa vị của Tử tước chỉ cao hơn một chút với Huyết phó. Huyết phó là tiểu đội trưởng trong quân, mà đa phân chiến sĩ Huyết tộc đều là Huyết nô.
Hiện tại Ngô Bình đã không còn hút sức mạnh của Huyết nô, chỉ hút năng lượng của Huyết tộc có cấp bậc Huyết phó trở lên thôi.
Bước tiếp theo, Ngô Bình lại tẩy lễ cho chừng một vạn tu sĩ Thần Thông Cảnh, sức mạnh của họ tăng đến cực đại.
Ngô Bình xử lý hơn một vạn người rồi, thiếu điều mệt muốn ngã nhào xuống đất, nhưng anh vẫn trụ vững do trong lúc hành động đã uống rất nhiều đan dược. Cho nên sau khi anh hoàn thành tẩy lễ cho người cuối cùng, lập tức nằm xuống ngủ, giấc ngủ này thật nặng nề.
Thẩm Huyền Tông thấy Ngô Bình mệt như thế không cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy, sau đó dẫn hơn một vạn lính “Huyền Bình quân” ra ngoài, cử họ đi bắt Huyết phó và Tử tước.
Mấy người Thẩm Huyền Tông muốn tăng hiệu suất bắt giết lên nên đã xây dựng lên một kiếm trận, có mấy chục người kết trận, cũng có trận thế mấy trăm người, chỉ là để bắt giết Huyết tộc.
Ngô Bình ngủ một giấc mất một ngày một đêm, khi tỉnh lại đã đến buổi tối hôm sau. Anh vừa mở mắt đã nghe giọng La Vô Phi cười ồn ồn nói: “Huyền Bình, tinh thần khôi phục chưa?”
Ngô Bình duỗi eo, nói: “Sư tôn, tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
La Vô Phi: “Một đêm này đã bắt được bốn vạn Huyết phó, đám lão già của chúng ta cũng ra tay bắt hơn tám trăm Tử tước, hơn hai ngàn Nam tước, tám mươi Bá tước và mười lăm Công tước”.
Ngô Bình bất ngờ mở to mắt: “Bắt nhiều Công tước và Bá tước thế à!”
La Vô Phi cười nói: “Vi sư sợ ngươi mệt, nên dứt khoát bắt một vài tên tu vi cao đỡ lo”.
Ngô Bình mỉm cười: “Không có việc gì, bây giờ ta đi luyện nhóm Huyết tộc ngay đây!”
Tất cả Huyết tộc đã bị bắt, Ngô Bình đi qua vung kiếm, kiếm quang chém hàng loạt biến chúng thành vũng máu. Sau đó, anh không khách sao dùng Quỷ Thánh Kiếm hút sạch máu.
Giống như lần trước, anh luyện lăm tên Công tước thành mười lăm tu sĩ trên Đạo Cảnh tầng sáu. Sau đó, anh lại giết chết tám mươi Bá tước, tăng sức mạnh cho tám mươi tu sĩ trên Đạo Cảnh tầng tám.
Lần này anh mất nửa ngày mới làm xong, nhưng lạ là anh không thấy mệt như hôm trước. Giống như, cơ thể đã thích nghi với công việc cường độ cao vậy.
Cứ như thế, Huyền Bình quân đã đạt đến con số hơn hai vạn năm ngàn lính. Trong đó, còn có rất nhiều cường giả Đạo Cảnh. Nhưng người này được chia ra từng đội nhỏ, tiếp tục ra ngoài hành động.
Lần này, Ngô Bình nghỉ ngơi một đêm đã khôi phục năng lượng.
Sáng sớm ngày tiếp theo, giáo chủ Thái Hoàng triệu tập mọi người đến. Thì ra mấy ngày gần đây, đại quân Huyết tộc đã tổn nhất số lượng lớn quân Huyết tộc vì thế tập hợp đại quân lại, muốn dốc hết lực lượng đấu với họ!
Giáo chủ Thái Hoàng tự chỉ huy, lần đầu cử ra hơn hai vạn Huyền Bình quân mở một trận quyết chiến với Huyết tộc! Đè bẹp khí thế kiêu ngạo của đối phương!
Lúc này đây, tinh nhuệ của Thái Hoàng Giáo đã rất nhiều, lần thứ hai lại tập kết một trăm năm mươi vạn đại quân!
Ngô Bình và ba vị sư tôn sát cánh, đứng trên đám mây xem cuộc chiến. Lần này, giáo chủ Thái Hoàng vẫn thi triển Bát Quái Sát trận, tuy trận này của ông ta thiếu một chút thú vị nhưng sức mạnh vẫn rất mạnh.
Ngô Bình lập tức nói: “Sư tôn, ta cũng xuống lợi dụng hai mươi tám vạn Huyền Bình quân này, sử dụng Khôi Binh Thuật”.
Tu sĩ Huyền Bình quân vượt qua việc tẩy lễ như cải tạo, tạo thành một chiến trận uy lực càng ngày càng mạnh.
Âu Dương Thiên Tế nói: “Đi đi, vi sư giúp ngươi phá trận, ngươi chỉ lo giết thôi!”
Ngô Bình lập tức gọi Huyền Bình quân đến dưới chân, giơ Quỷ Thánh Kiếm lên cao, hàng tỉ ánh sáng buông xuống kiểm soát ý thức của mọi người. Nhưng người này đã qua việc tẩy lễ của Quỷ Thánh Kiếm, nên quá trình kiểm soát rất thuận lợi.
Thoắt cái trên đỉnh đầu Ngô Bình xuất hiện một bàn Bát Quái khổng lồ, anh đứng giữa, đôi mắt nhìn chăm chú vào hơn một trăm vạn Huyết tộc đại quân ngoài thành.