Ngô Bình rất tò mò: “Tại sao?”
Vương Thế An: “Ta nói rồi, ông ta có Nhân Thư. Biết tên ngươi rồi, ông ta sẽ có thể biết lai lịch thân phận ngươi, với cả tương lai ngươi”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Ông ta có thể nhìn thấy tương lai ta sao?”
Vương Thế An: “Cho nên ngươi cũng hiếu kỳ rồi đúng không? Vậu đi cùng ta đi”.
Ngô Bình thở dài: “Người ta là Thần Thông tầng ba, nhỡ đâu nổi lên sát tâm, ta với ngươi cũng coi như xong”.
Vương Thế An: “Cho nên vừa đến là ngươi cứ trấn áp ông ta, sau đó báo tên ngươi ra”.
Ngô Bình: “Nhỡ người ta không cho cơ hội thì sao?”
Vương Thế An: “Không đâu, ngươi là người mệnh lớn”.
Ngô Bình cười lạnh: “Ngươi thấy ta sẽ tin ngươi sao?”
Vương Thế An: “Ta sẽ không hại ngươi”.
Ngô Bình im lặng một lúc rồi thở dài nói: “Ta cảm thấy gắn chặt vận mệnh với ngươi cũng chẳng phải chuyện tốt gì”.
Vương Thế An cười ha ha: “Ngươi yên tâm, gắn chặt vận mệnh với ta, chỉ có điểm tốt không có điểm xấu”.
Trong lúc nói chuyện, xe ngựa chầm chậm đi về phía trước, Ngô Bình hỏi: “Người lái xe ngựa là ai?”
Vương Thế An: “Trước khi ta lịch kiếp, đã nhận mấy người hầu, cậu ta là một trong số đó”.
Xe ngựa đi chừng nửa tiếng đồng hồ thì dừng lại, hai người xuống xe. Phía trước không xa có một căn nhà không lớn không nhỏ, trông rất bình thường.
Ngô Bình và Vương Thế An đến trước cửa, ngươi gõ hai cái lên cửa.
Qua mấy phút, cửa mở ra, một người hầu già đôi mắt đục ngầu mở cửa, hỏi: “Các ngươi tìm ai?”
Ngô Bình cười nói: “Chúng ta tìm chủ nhân nơi này”.
Người hầu già: “Chủ nhân nhà ta không có nhà, ra ngoài rồi”.
Vương Thế An: “Ông ta có, bây giờ đang ở trong phòng sách”.
Người hầu già sững sờ, dường như ông ta rất ngạc nhiên sao Vương Thế An biết được.
Vương Thế An: “Ông mau đi báo với chủ nhân của ông, nếu không ông ta nhất định trách phạt ông”.
Người hầu già lập tức quay về bẩm báo, qua mấy phút, lại quay lại nói với hai người: “Chủ nhân cho mời”.
Hai người đi đến một gian phòng cho khách, lúc này một người trung niên đang ngồi trong đó, ánh mắt nhìn hai người chằm chằm, vẻ mặt vô cảm.
Vương Thế An không nói gì, Ngô Bình lạnh lùng nói: “Liễu Tam Tương, ông trốn được sao?”
Liễu Tam Tương biến sắc, thấp giọng nói: “Các người là ai?”
Ngô Bình: “Tôi không phụng mệnh của ai cả, tôi đến chỉ là muốn giúp ông”.