Lưu Phi Báo không khỏi hết sức nể phục Ngô Bình mà nói: "Cậu tài thật đấy!"
Sau khi trò chuyện, Ngô Bình biết được con trai Lưu Phi Báo tên là Lưu Dương Cương, đã tốt nghiệp đại học vài năm ngoái và vẫn chưa đi làm.
Lưu Dương Cương cực kỳ biết ơn Ngô Bình vì đã cứu mình một mạng nên mới muốn bày tiệc cảm ơn. Lưu Phi Báo lại không cho là đúng, nghĩ rằng làm quá mà thôi..
Chẳng bao lâu sau, Lam Nguyệt cũng đến. Cô ấy mặc một chiếc váy, dáng người đẹp hết chỗ chê, tiếc là gương mặt quá xấu, nếu không, đã có thể khen đây là cô gái hoàn mỹ.
Lam Nguyệt cũng không tham gia một buổi tiệc chiêu đãi như vậy, có điều vì nể mặt Ngô Bình, anh bảo mình đến nên cô ấy mới đến.
Lưu Dương Cương vừa kính Ngô Bình mấy ly đã say, rồi bỗng dưng nhìn chằm chằm vào Lưu Phi Báo nói: "Lưu Phi Báo, sao ông không đi chết đi? Ông như thể không phải làm mẹ tôi thất vọng à?"
Sắc mặt Lưu Phi Báo hết sức khó coi, đứng dậy kéo Lưu Dương Cương đi ra ngoài.
Ngô Bình định ngăn cản nhưng Lam Nguyệt lại lắc đầu: "Kệ họ đi!"
Đợi người đi rồi, Ngô Bình mới hỏi: "Có vẻ Lưu Dương Cương rất hận Lưu Phi Báo, chuyện gì thế?"
Lam Nguyệt đáp: "Khi xưa, Lưu Phi Báo rất ngông cuồng nên đắc tội kha khá người. Có một hôm, người yêu của ông ta bị bắt đi, nhốt trong sơn động ba ngày ba đêm. Đợi đến khi tìm được đã biến thành người thực vật, từ đó, tính cách của Lưu Phi Báo cũng thay đổi một cách chóng mặt, vậy nên mới có cái biệt danh Diêm Vương sống. Nhưng, Lưu Dương Cương vẫn không thể tha thứ cho ông ta nên mỗi khi say rượu thì sẽ chửi ông ta một chút!"
Ngô Bình khẽ thở dài hỏi: "Vợ Lưu Phi Báo còn sống không?"
Lam Nguyệt lắc đầu: "Mất ba năm trước rồi! Trước khi chết, khi nghe thấy giọng của Lưu Dương Cương, bà ấy còn khóc. Chắc hẳn vẫn còn có chút ý thức, luyến tiếc con mình".
Cô ấy nói đến đây lại nói: "Lưu Phi Báo này rất lợi hại, bố đã cố tình sắp xếp tôi đến cạnh ông ta làm việc".
Ngô Bình kinh ngạc hỏi: "Ông ta có gì mà lợi hại? Muốn tu vi không tu vi, muốn trí tuệ thì không đầu óc..."
Anh nói một nữa bỗng dừng lại, sau đó lấy tiền phép ra bắt đầu bói toán. Bói xong một quẻ, mặt mày anh lập tức nghiêm túc nói: "Số mệnh lạ thật!"
Lam Nguyệt: "Anh thật lợi hại, bố tôi cũng nói vậy. Ông ấy cho rằng số mệnh của Lưu Phi Báo này rất thần kỳ, hễ có ông ta tham gia vào thì sẽ dễ xảy ra chuyện xấu. Người như ông ta, thích hợp để phá cục".
Ngô Bình hỏi: "Bố cô mong ông ta có thể phá hủy cục diện trước mắt của cô hả?"
Lam Nguyệt đáp: "Đúng vậy! Sự thật chứng minh, tình hình của tôi cũng có xoay chuyển, chẳng phải là tôi đã gặp được anh sao?"
Ngô Bình chậc chậc lấy làm lạ nói: "Với người như Lưu Phi Báo này, đúng là nên làm thân một chút!"
Lam Nguyệt lại nói: "Khúc mắc lớn nhất của Lưu Phi Báo là vợ ông ta, ông ta hy vọng có thể đạt được sự tha thứ từ vợ và Lưu Dương Cương".
Trò chuyện vài câu, Ngô Bình lại buồn bực ăn cơm. Đợi đến khi anh ăn no mới nói với Lam Nguyệt: "Tối nay, tôi sẽ chữa khỏi vết thương do độc cho cô".
Lam Nguyệt hỏi: "Có thể đến nhà tôi không?"
Ngô Bình đáp: "Được, ông bố thần tướng kia của cô không có ở nhà đó chứ?"
Lam Nguyệt gật đầu nói: "Bố tôi là bảo vệ khu, ngày nào cũng ở nhà!"
Ngô Bình ngây người: "Đường đường thần tướng lại làm bảo vệ cho khu chung cư?"
Lam Nguyệt nhìn trái nhìn phải rồi nhỏ giọng nói: "Tôi nói cho anh biết một chuyện, anh đừng nói cho ai khác hết nhé!"
Ngô Bình chớp chớp mắt, vội đáp: "Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giữ kín mít chuyện cô kể cho tôi nghe!"
Lam Nguyệt gật đầu: "Khu chung cư của chúng tôi có một gia đình, gia đình ấy có một ông lão, một người mẹ và một bé gái. Bố tôi cực kỳ tôn trọng và kính cẩn với nhà đó. Tôi nghi ngờ, bố tôi ở lại chung cư cũng vì bảo vệ họ. Đương nhiên, ngoài miệng thì ông ấy nói là vì giúp tôi".
Ngô Bình kinh ngạc, người có thể khiến một thần tướng kính trọng sẽ có thân phận như thế nào?
Anh hỏi: "Cô có từng hỏi thần tướng về chuyện này chưa?"
Lam Nguyệt đáp: "Đương nhiên là có, nhưng bố tôi chẳng chịu nói gì hết. À đúng rồi, đến nhà tôi thì anh đừng có mà nhắc đến chuyện này đó".
Ngô Bình nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không nói đâu!"
Hai người ăn xong bèn đến chung cư của Lam Nguyệt. Đây là một khu nhà rất đỗi bình thường, y như những cư xá khác ở Hải Thành. Đa số người sống ở đây đều là tầng lớp lao động có tiền lương bình thường.
Họ vừa đi ngang qua cổng bảo vệ thì một người đàn ông bước ra, trông rất bình thường, cao khoảng