Ngô Bình không muốn làm người khác kinh hãi nên đã thi thiên huyết của mình lại, chỉ cho huyết dịch bình thường ra thôi, ngoài ra anh còn điều chỉnh cơ thể khiến mình không quá xuất sắc.
Các đệ tử phụ trách việc kiểm tra cũng rất khách sáo với anh: “Anh Trương, mời anh!”
Ngô Bình ngồi xuống ghế, sau đó cảm thấy có rất nhiều nguồng năng lượng tiến vào trong cơ thể mình. Khoảng ba mươi phút sau, các nguồn năng lượng ấy đã biến mất. Sau đó, đã có vài số liệu xuất hiện trên chiếc bảng màu vàng cạnh ghế.
Những người khác vội nhìn ngay rồi hô lên, một người nói: “Là thánh thể”.
Tử Phi cười nói: “Còn một vòng cuối nữa, chúng ta đi thôi”.
Vòng cuối này là kiểm tra lực chiến đấu, vì dù tư chất có tốt đến mấy mà lực chiến đấu kém thì cũng vứt.
Ba vòng thi trước đã loại 99 phần trăm người dự thi đi rồi, giờ chỉ còn một đến hai người trong số một trăm người có thể tiến vào vòng này thôi, và Ngô Bình là một trong số đó.
Kiểm tra lực chiến đấu chính là vòng thi đấu với con rối võ đạo mà Ngô Bình đã quá quen thuộc, con rối võ đạo ở dây thấp nhất là cấp năm, cao nhất là cấp năm mươi. Chỉ khi đánh thắng được con rối cấp năm thì mới qua vòng.
Nhưng do điểm kiểm tra chỉ có giá trị tham khảo nên người dự thi phải đánh lên tiếp tới khi bị con rối hạ gục mới thôi.
Tử Phi cười nói: “Anh họ, trong lịch sử của Thiên Đạo Môn thì có người đánh bại con rối cấp 50 rồi, anh định bắt đầu từ cấp mấy?”
Ngô Bình: “40 đi”.
Tử Phi gật đầu: “Được”.
Một con rối được thả ra, xung quanh nó có rất nhiều phù quang, khí tức toả ra cũng mạnh, nó có bốn tay bốn chân, trong đó có hai tay cầm vũ khí.
Ngô Bình không nói nhiều mà lao lên chiến luôn, anh không dùng vũ khí mà chỉ đánh tay bo.
Anh cảm thấy con rối này ngang cơ với con rối cấp 50 trong tháp Tiên Võ. Sau khi giao đấu vài chục chiêu, anh đã đấm vỡ đầu nó.
Ngô Bình đã đánh bại con rối võ đạo cấp 128 nên đương nhiên con này không phải đối thủ, vì thế anh tiếp tục hạ gục con cấp 41, 42. Đến con rối cấp 45 thì anh mới giả vờ thua.
Tuy thế thì Ngô Bình cũng là người mạnh thứ hai trong lịch sử của Thiên Đạo Môn.
“Qua vòng!”, các đệ tử phụ trách kiểm tra hô lên.
Tử Phi: “Chúc mừng, anh đã thông qua tuyển chọn, đi theo em vào trong đăng ký thôi”.
Cô ấy đã quá quen thuộc với nơi này nên nhanh chóng dẫn Ngô Bình đến một biệt viện rất rộng, nơi này do các trưởng lão của Thiên Đạo Môn quản lý.
Tử Phi lấy bốn tờ giấy chứng nhận qua vòng ra, bên trên có ghi kết quả kiểm tra của Ngô Bình.
Một người đàn ông trung niên để râu trong phòng cầm lấy tờ giấy rồi độc, sau đó ngạc nhiên nói: “Sức mạnh vượt mức, nguyên thần cấp tím, thánh thể, đánh bại con rối cấp 44, đây chính là hạt giống thiên kiêu rồi”.
Tử Phi: “Lưu trưởng lão, đây là anh họ của tôi”.
Lưu trưởng lão cười lớn rồi nói với Ngô Bình: “Cậu tên gì? Là người của môn phái nào?”