Ông Tống là người cẩn trọng. Ông ấy nói: "Cậu Hai, tôi nghĩ vẫn nên gọi một cuộc điện thoại trước".
Ông Tống gọi điện hỏi một người bạn. Sau khi hỏi xong, mặt ông ta trắng bệch ra, vội vã nói cảm ơn.
Sau khi cúp điện thoại, ông ta nghiêm mặt nói: "Cậu Hai, cậu không thể đắc tội với người không nên đắc tội này được!"
Phan Lôi sững người, ngồi bật dậy hỏi: "Người không nên đắc tội? Là ai?"
Ông Tống khẽ thở dài đáp: "Một tổ chức bí mật, người của tổ chức đó nhà họ Phan chúng ta tuyệt đối không thể chọc vào!"
Phan Lôi tức lắm, trong bụng nghĩ tổ chức thần bí cái khỉ gió gì. Là ông già Tống này không muốn ra tay chứ gì?
Đúng lúc này, Ngô Bình tiếp tục nhắn tin cho cậu ta: "Cháu nội, người của cháu đâu sao chưa đến? Ông sắp không đợi được cháu gọi ông một tiếng "ông nội" rồi đấy".
Phan Lôi tức đến bốc khói đầu. Cậu ta nhắn tin lại: "Cháu trai, mày đợi mà xem!"
Cậu ta thay quần áo rồi đi ra ngoài. Ông Tống thấy thế thì sợ xanh lét mặt, vội vã kéo lại: "Cậu Hai, chúng ta không đắc tội với họ được đâu!"
"Nói láo! Làm gì có người chúng ta không động vào được?", cậu ta cười lạnh rồi đẩy ông Tống ra, rảo bước ra khỏi nhà.
Vừa ra khỏi nhà, Phan Lôi lại nhận được tin nhắn: "Cháu trai, cháu là công tử giả mạo à? Sao không thấy tặng quà vậy?"
Phan Lôi đứng lại rồi đáp: "Ranh con, cho mày xem tài lực của thiếu gia đây!"
Nói rồi, cậu ta bắn một lúc năm mươi chiếc tên lửa.
Ngô Bình sau đó lại mua năm mươi chiếc du thuyền ảo tặng Lâm Băng Tiên rồi bình luận: "Cậu chủ Phan, nhà cậu phá sản rồi hay sao mà phóng ra từng hào thế?"
Tên trên mạng của Phan Lôi là Phan công tử. Thấy Ngô Bình dám cười nhạo mình, Phan Lôi đâu thể nhẫn nhịn. Cậu ta vuốt mua một trăm chiếc du thuyền.
Ngô Bình đang giúp Lâm Băng Tiên kiếm vài đồng tiền tiêu vặt. Anh nói: “Để cho cháu trai biết thế nào là giàu nhé!”
Nói rồi, anh mua một trăm chiếc du thuyền. Loại du thuyền ảo này hai nghìn tệ một chiếc. Một trăm chiếc là hai trăm nghìn tệ!
Phan Lôi lại đi vào nhà, mắt như phóng ra lửa, bắt đầu thi với Ngô Bình xem ai nhiều tiền hơn. Thêm vài vòng nữa, Phan Lôi đã tiêu hết hai triệu tệ, Ngô Bình cũng đã tiêu hết hơn một triệu rưỡi tệ.
Đám đông ngồi cắn hạt dưa xem náo nhiệt vô cùng hưng phấn. Dù gì hạng người giàu đến mức ném mấy triệu qua cửa sổ không tiếc tay như thế này cũng không nhiều. Bọn họ thi nhau bình luận:
"Phan công tử, anh vẫn thiếu bạn gái sao? Em xinh đẹp hệt như Lâm Băng Tiên này".
"Anh trai Đông Hoàng, anh còn thiếu con trai không? Giờ em gọi anh bằng bố luôn này".
"Phan công tử dạy hắn một bài học đi. Đừng để hắn thắng!"
"Đông Hoàng, tên anh bá đạo như vậy, sao có thể chịu thua được cơ chứ?"