Một tia sáng màu đen rơi xuống, Lý Nguyên tượng bay lên cao, sau đó biến mất.
Vu Tổ: “Huyền Bình, con có biết sự khác biệt giữa Vu và Tiên là ở đâu không?”
Ngô Bình: “Xin sư tôn chỉ dạy”.
Vu Tổ: “Tiên sẽ chú trọng đến việc tu luyện của bản thân nhiều hơn, hơn nữa họ nghiêng về cấp độ tâm linh hơn. Chẳng hạn như bây giờ con đã tu luyện Dương Thần, thì Dương Thần là phương thức vận chuyển chính cho mạng sống của con, cơ thể sẽ trở nên ít quan trọng hơn”.
Ngô Bình: “Đúng thế sư tôn, bây giờ con cơ bản có thể lược bỏ cơ thể, chủ yếu tu luyện Dương Thần”.
Vu Tổ: “Phật Đạo càng quá hơn, hoàn toàn chỉ tu luyện về tinh thần. Nhưng Vu Đạo thì khác, Vu Đạo chủ yếu dùng ngoại lực để cường hóa tinh thần và thể xác của mình. Vu Đạo có thể được thánh hóa về thể xác, cũng có thể được thánh hóa về tinh thần, cả hai thứ đều rất mạnh. Hơn nữa, Vu giỏi về việc nương vào các loại năng lượng, thích sử dụng những thứ có sẵn của người khác để biến thành đồ sử dụng cho mình. Điều này dẫn đến việc Vu có đủ tài nguyên để tu luyện nên tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn nhiều. Năm đó nếu không phải do các thế lực lớn cùng nhau chèn ép Vu Đạo thì bây giờ chắc chắn đã là con đường tu hành chủ đạo”.
Ngô Bình: “Sư tôn, nếu Vu Đạo đã mạnh như thế, tại sao lại bị chèn ép đến mức gần như biến mất?”
Vu Tổ: “Mọi việc đến một mức giới hạn thì phải có sự chuyển biến ngược lại, chính vì Vu đạo quá mạnh mới làm cho tất cả các thế lực cảm thấy bị uy hiếp. Hơn nữa Vu có một khuyết điểm chí mạng, vì tiến bộ quá nhanh dẫn đến tồn tại quá nhiều nguy hiểm tiềm ẩn. Cho nên từng có một vài Vu tham khảo tu hành Tiên Đạo cuối cùng vẫn thất bại. Huyền Bình, bây giờ mỗi một bước của con đều đạt tới cực hạn cảnh giới Tiên Đạo tương ứng, như thế nếu con hỗ trợ cho bí pháp Vu Môn, chắc chắn sẽ đến cấp bậc tiếp theo”.
Ngô Bình: “Sư tôn muốn dùng bí pháp Vu Đạo giúp con?”
Vu Tổ: “Đúng thế, con không cần tu luyện tâm pháp Vu Đạo, cả Thiên Động này là một trận pháp Vu Đạo, tác dụng của nó là tăng cao thân thể và Dương Thần của con, ghép vào trên người con một ít thần thông Vu Đạo”.
Ngô Bình đã hiểu ý của Vu Tổ: “Sư tôn, ý sư tôn là con vẫn là nền tảng Tiên Đạo nhưng ngoài ra vẫn có thêm một vài bản lĩnh của Vu Đạo”.
Vu Tổ: “Đúng thế, cứ như vậy dù ta có tăng thêm bao nhiêu bản lĩnh Vu Đạo cho con cũng sẽ không xuất hiện vấn đề nền tảng không vững, vì Vu Đạo chỉ là công cụ hỗ trợ cho con tu hành thôi”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Sư tôn, tại sao ngài lại giúp con, dù sao con cũng không được xem là tu sĩ Vu Đạo”.
Vu Tổ: “Thật ra tuổi thọ sư tôn không còn nhiều nữa, ta đã bị truy đuổi nhiều năm, sức sống của ta sắp cạn kiệt. Trước khi ta chết, ta có thể nhận một đệ tử như con, cũng xem như là đời này của ta không vô ích. Chỉ là ta không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn, tư chất của Lý Nguyên Tượng rất tốt, ta sẽ cố gắng bồi dưỡng nó. Nhưng Vu Đạo có chỗ thiếu sót, sau này chắc chắn nó sẽ gặp không ít tai họa, vẫn phải nhờ con bảo vệ nó để nó có thể tiến xa hơn”.
Ngô Bình: “Đây là điều đương nhiên, Hỉ Bảo là con trai của con”.
Vu Tổ: “Không nói mấy lời ngoài lề nữa, Động Thiên này là do các đại tài Vu Đạo của các thế hệ trước cùng nhau tạo ra, lưu truyền đến tay ta, không biết đã trải qua bao năm rồi. Lý Huyền Bình, con đã sẵn sàng chưa?”
Ngô Bình: “Đệ tử đã sẵn sàng”.
“Đại trận Vu Đạo, mở!”
“Ầm ầm rầm!”
Trời đất rung chuyển, đại trận đáng sợ được kích hoạt, một số phù văn thần bí, câu thần chú kỳ lạ, phước lành tối cao và thần thông cực mạnh liên tục được khắc vào trong Dương Thần, trên cơ thể Ngô Bình qua trận pháp Vu Đạo.
Những thứ này từng thuộc về những tu sĩ Vu Đạo vô cùng mạnh từ xưa đến nay, nhưng bây giờ chúng đều được Ngô Bình hấp thụ hết thảy và trở thành một phần sức mạnh của anh.