La Thiên Tướng đáp: “Cái này không gọi là xem mắt, là vị Tiên y tài giỏi ấy ưng ý con, muốn đích thân đến xem nhân phẩm của con thế nào. Nếu không có vấn đề gì, có lẽ Tiên y Cửu Chỉ sẽ hứa hôn Thượng Quan Linh Nhi cho con”.
Ngô Bình thở dài: “Hứa hôn cho con? Con đã đồng ý đâu ạ?”
La Thiên Tướng nhìn đệ tử thiên kiêu của mình, đoạn đáp: “Con có lý do từ chối sao? Thượng Quan Linh Nhi không chỉ xinh đẹp mà còn có được chân truyền của Tiên y Cửu Chỉ. Một cô gái như thế, ngay cả ta còn động lòng. Ta mà trẻ hơn vài tuổi thì đã ra tay từ lâu rồi”.
Ngô Bình cười khổ: “Sư tôn à, chuyện nào ra chuyện ấy, con không có ý định đó”.
La Thiên Tướng nghiêm túc nói: “Tiểu Bình, nếu con trở thành con rể của Tiên y Cửu Chỉ thì sẽ đồng nghĩa với việc có giấy thông hành vào Hoàng Đình. Thậm chí, dù con muốn vào Huyền Hoàng Hải cũng phải chuyện khó”.
Ngô Bình đáp: “Nói vậy, Tiên y Cửu Chỉ rất có địa vị ở đại thế giới Huyền Hoàng nhỉ”.
“Dĩ nhiên, đó là Tiên y mà, ai cũng kính trọng cả. Ta gặp ông ấy cũng phải lịch sự gọi ‘Thượng Quan tiên sinh’ đấy”,
Nói đến đây, ông ta mới bảo: “Con khoan từ chối. Người ta có thích thật không vẫn chưa chắc chắn”.
Thấy La Thiên Tướng không định thu hồi mệnh lệnh, anh cũng lười nói nữa: “Sư tôn, con đến gặp hai vị sư huynh trước ạ”.
La Thiên Tướng “ừ” một tiếng: “‘Con đi gặp cũng tốt, Kỳ Phong đang bị thương”.
Ngô Bình kinh ngạc, không hỏi nhiều, liền đi tìm Tả Kỳ Phong.
Anh và Tả Kỳ Phong, Hoa Nguyên Cát qua lại khá thân thiết, quan hệ rất tốt. Biết tin Tả Kỳ Phong bị thương, tất nhiên anh phải đến thăm.
Lúc tìm ra Tả Kỳ Phong, Ngô Bình thấy anh ta đang dưỡng thương. Cánh tay trái của Tả Kỳ Phong đã mất, cơ thể bị thương nặng, mắt trái cũng bị mù, năm ngón tay phải đều bị nghiền nát.
Tuy Tả Kỳ Phong có tu vi cao, nhưng để hoàn toàn phục hồi như trước cũng phải mất ít nhất nửa năm.
Nhìn thấy Ngô Bình, Tả Kỳ Phong cười nói: “Sư đệ, cậu về rồi ạ?”
Ngô Bình đáp: “Sư huynh, để em trị thương cho anh”.
Anh vừa châm cứu vừa luyện đan. Vài giờ sau, một Tả Kỳ Phong vốn cần nửa năm mới hồi phục, nay đã trở lại như trước, thậm chí còn khoẻ hơn.
Tả Kỳ Phong vừa hồi phục thì Hoa Nguyên Cát xuất hiện. Thấy vết thương của Tả Kỳ Phong đã khỏi, Hoa Nguyên Cát kinh ngạc hỏi: “Sao sư đệ khoẻ lại nhanh thế?”
Tả Kỳ Phong cười đáp: “Y thuật của tiểu sư đệ cực kỳ giỏi, chỉ mất một lúc đã trị khỏi cho em rồi”.
Hoa Nguyên Cát bật ngón cái: “Sư đệ, cậu cừ quá”.
Lúc này Ngô Bình mới hỏi Tả Kỳ Phong: “Sư huynh sao lại bị thương vậy?”
Tả Kỳ Phong thở dài: “Cậu còn nhớ Trương Huyền Thanh của Huyền Môn không?”
Ngô Bình hỏi: “Là kẻ đó làm à?”
Tả Kỳ Phong gật đầu: “Mấy ngày trước, bọn anh xảy ra xung đột. Anh không phải đối thủ, nên bị đánh ra nông nỗi như vậy”.
Ngô Bình cười khẩy: “Sư huynh phái người đi dò la tin tức của Trương Huyền Thanh đi. Em sẽ tìm cơ hội trút giận cho anh!”
Trong lòng vốn đang nén lửa giận, Tả Kỳ Phong gật đầu ngay: “Được! Không tẩn một trận thì anh không nuốt được cơn giận này!”
Họ đang nói chuyện thì Tuyết Hồng xuất hiện. Tuyết Hồng vẫn luôn ở thành Huyền Hoàng. Tả Kỳ Phong đã sai người mời Tuyết Hồng đến đây hầu hạ Ngô Bình.
Tuyết Hồng nhẹ nhàng cúi chào: “Ngũ gia, anh về rồi”.